Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

“Hành Trình đến L’Arche”

By Henri Nouwen. Translated by Thang Chu

Tôi thật rất vui được mời đến chương trình này. Tôi tự hỏi điều gì tôi có thể chia xẻ với anh chị, và tôi nghĩ điều đơn giản nhất là giả như làm một cuộc hành trình nhỏ đến L’Arche, cuộc hành trình từ thế giới học thức đến thế giới của những người phế tật tâm thần. Tôi nghĩ anh chị có lẽ thích nghe chút ít về chuyện này đã xảy ra thế nào.

Một trong những điều tôi ngày càng nhận thức rõ ngay từ đầu đời của tôi là có hai tiếng nói, một tiếng nói rằng, “Henri, phải chắc rằng ngươi tự túc lấy, phải chắc rằng ngươi có thể tự làm được, phải chắc rằng ngươi trở nên người tự lập. Phải chắc rằng ta có thể tự hào về ngươi.” Và rồi, một tiếng khác nói rằng, “Henri, bất cứ điều gì ngươi sẽ làm, thậm chí ngươi làm điều chẳng hấp dẫn gì trước mắt thế giới, phải chắc rằng ngươi ở sát bên lòng Chúa Giê-xu, phải chắc rằng ngươi ở sát bên tình yêu của Đức Chúa Trời.” Anh chị có thể đoán được tiếng nói nào là của ai. Nhưng, tôi đoán tất cả chúng ta đều nghe được những tiếng này ở mức độ nào đó--tiếng thì kêu gọi anh chị hướng lên và nói, “Hãy làm điều gì đó cho đời ngươi, phải chắc rằng ngươi có được sự nghiệp vững vàng.” Rồi, tiếng kia thì nói rằng, “Phải chắc rằng ngươi không bao giờ đánh mất ơn kêu gọi.” Có chút ít sự dằn vặt ở đây, một tình trạng căng thẳng.

Thứ nhất, tôi cố giải quyết điều đó bằng cách trở nên một loại linh mục gạch nối. Anh chị biết đó là gì không? Đó là loại linh mục/tâm lý gia. Tôi nghĩ tôi có thể đạt được cả hai điều này. Người ta sẽ nói, “À, chúng tôi thực không thích có những linh mục quanh đây” và tôi có thể nói, “Ô, tôi là tâm lý gia. Tôi rất thực tế nên đừng cười tôi.” Tôi cố gắng ghê gớm để giữ cùng cả hai tiếng nói đó--tiếng này kêu gọi tôi hướng lên và tiếng kia kêu tôi hướng xuống.

Lúc đầu đời tôi làm vui lòng cha mẹ cực kỳ bằng học vấn, rồi dạy học và rồi trở nên khá nổi tiếng, đến dạy tại Notre Dame, Yale, Harvard. Tôi làm vui lòng rất nhiều người cách đó và cũng làm vui lòng chính mình nữa. Tôi cảm thấy hài lòng về nó. Đó thật là thời gian tuyệt đẹp. Nhưng đâu đó trên đường hướng lên, tôi tự hỏi mình có thực nắm lấy ơn kêu gọi của mình không. Tôi bắt đầu để ý đến điều đó khi thình lình tôi tự thấy mình đang nói với hàng ngàn người về khiêm nhường và tự hỏi họ đang nghĩ gì về mình. Tôi nói, “Lạ thật, kìa mình đang nói về tình yêu thương và kìa mình đang nói về lòng nhân từ của Đức Chúa Trời và kìa mình đang nói về khiêm nhường cho mọi người ở mọi nơi.”

Tôi về nhà và ở một mình. Tôi thực không cảm thấy khẻo. Tôi thực không cảm thấy bình an. Tôi thực không cảm thấy tập trung được. Thực tình, tôi cảm thấy cô đơn. Tôi không biết mình thuộc về đâu. Tôi rất giỏi trên sân khấu nhưng thực không phải lúc nào cũng vậy trong lòng mình. Tôi bắt đầu tự hỏi phải chăng sự nghiệp của tôi đã thực không phải là con đường theo ơn kêu gọi. Đây thật là thời gian thống khổ trong đời tôi. Vì thế, tôi bắt đầu cầu nguyện rất đơn giản. Tôi nhớ mình đã cầu nguyện lời này lập đi lập lại, “Ôi Chúa Giê-xu, xin cho con biết nơi nào Ngài muốn con đi và con sẽ theo Ngài. Nhưng, xin rõ ràng về điều này. Không lời báo mù mờ!” Tôi cầu nguyện và cầu nguyện.

Tôi vẫn sống ở đại học Yale ở New Haven, Connecticut. Một sáng kia lúc 9 giờ, có người rung chuông căn chung cư nhỏ nhắn của tôi. Tôi ra mở cửa và một phụ nữ trẻ đang đứng đó.

Cô nói, “Có phải ông là Henri Nouwen?” Tôi nói, “Phải, tôi đây.” Cô nói, “Tôi đến để mang cho ông lời chào thăm của linh mục Jean Vanier.” Jean Vanier khá xa lạ với tôi. Tôi có nghe rằng ông là người sáng lập Cộng Đồng L’Arche và ông làm việc với người phế tật tâm thần và đó là tất cả những gì tôi biết.

Tôi nói, “Ồ, tốt lắm. Cám ơn cô. Tôi có thể làm gì khác cho cô? “Ồ,” cô nói, “không, không, không, tôi đến để mang cho ông lời chào thăm của linh mục Jean Vanier.”

Khi đó tôi hỏi, “Cô từ đâu đến?”

“Ồ, tôi từ thành phố Mobile, tiểu bang Alabama.”

Tôi nói, “Cô đến từ Mobile, Alabama, đến New Haven để đưa tôi lời chào thăm của Jean Vanier? Điều này thật không nhỏ lắm ư?”

Cô nói, “Tôi có thể vào nhà không?”

Tôi dường như quên mất thái độ của mình và nói, “Xin mời vào nhưng tôi phải đi ngay. Tôi phải làm việc, phải dạy học, phải gặp tất cả mọi người này.”

Cô nói, Ồ, ông đi đi còn tôi thì ở lại.” Rồi, cô vào phòng tôi và tôi rời đi đến trường Đại Học.

Khi tôi về nhà đêm đó –tôi dường như quên hẳn cô ấy –tôi thấy một điều tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Tôi bước vào phòng. Cái bàn được trang hoàng đẹp đẽ đáng yêu với miếng vải trắng phủ lên, đèn cầy, một chai rượu, bông hoa, hai cái đĩa bạc xinh xắn. Tôi chỉ nhìn và nói, “Cái gì vậy?”

Cô ấy đứng đàng kia cười và nói, “Chúng ta ăn tối với nhau.”

Tôi nói, “Nhưng tất cả những thứ này, chúng đến từ đâu?”

“Tôi tìm thấy chúng trong tủ chén đĩa.”

Tôi nói, “Đồ của tôi à?”

“Vâng, nó là của ông. Ông đã không đế ý đến là ông có nó. Thôi chúng ta hãy ăn tối.”

Cô ấy và tôi ngồi đó ăn bữa tối ngon lành trong căn nhà riêng của tôi với những đồ dùng riêng của tôi, và tôi nghĩ, “Chuyện gì xảy ra vậy?” Cô ở lại ba ngày và giúp tôi nhiều việc. Cuối cùng cô nói, “Tôi phải đi. Tôi chỉ muốn ông biết rằng linh mục Jean Vanier gửi ông lời chào thăm.”

Khi cô đi rồi, tôi ngồi trên ghế và nghĩ, “Này, đây thật là điều đặc biệt. Cách nào đó Đức Chúa Trời đang trả lời lời cầu nguyện của tôi. Đây giống như một thiên sứ đến với ngươi mang theo một thông điệp và gọi ngươi đến một cái gì đó mới mẻ.” Tôi không được yêu cầu nhận công việc mới. Tôi không được yêu cầu thực hiện dự án mới. Tôi không được yêu cầu giúp đỡ ai. Tôi chỉ được mời đến để gặp một người khác mà người này chỉ nghe nói về tôi mà thôi.

Mất khoảng ba hoặc bốn năm trước khi tôi gặp linh mục Jean. Chúng tôi gặp nhau yên lặng tại khu dưỡng linh, nơi đó không ai nói lời nào cả. Cuối cùng, Jean nói, “Henri, có lẽ chúng tôi, là cộng đồng những người phế tật, dành cho ông một mái gia đình, dành cho ông một nơi ông thực sự được an toàn, nơi mà ông có thể gặp Đức Chúa Trời một cách hoàn toàn mới mẻ.” Đó là một kinh nghiệm không thể tin được vì ông ấy không yêu cầu tôi giúp đỡ; ông không yêu cầu tôi làm việc cho người phế tật; ông không nói ông cầm một linh mục; ông không nói bất cứ gì về những điều này. Ông nói, “Có lẽ chúng tôi dành cho ông một mái gia đình.”

Dần dà tôi nhận ra rằng tôi phải nhận sự kêu goị này cách nghiêm chỉnh. Sau vài năm, cuối cùng tôi nhận ra rằng thời gian ở trường đại học đã chấm dứt. Tôi phải vật lộn để đến những nơi khác –có lẽ tôi nên đi Châu Mỹ La-tin, có lẽ tôi nên làm việc cho người nghèo –tôi cố phân loại. Thình lình tôi nhận ra rằng lời kêu gọi của Jean Vanier là lời kêu gọi thật sự. Nó đến từ Đức Chúa Trời. Ngài đã gửi người đến tôi và tôi nên nhận lấy cách nghiêm chỉnh.

Tôi rời đại học và đi Pháp. Sau một năm ở Pháp, tôi được yêu cầu làm linh mục ở Cộng Đồng Daybreak ở Toronto, là một Cộng Đồng L’Arch (chữ L’Arche nghĩa là Chiếc Tàu Nô-ê) một cộng đồng có khoảng một trăm người, năm mươi người phế tật và năm mươi người chăm sóc. L’Arche là cộng đồng gồm những người phế tật tâm thần và những người chăm sóc đang cố sống theo tinh thần Bài Giảng Trên Núi. Vì thế tôi đến Toronto.

Tôi chỉ muốn nói với anh chị chút ít về ngay lúc ban đầu ở Toronto. Việc đầu tiên họ yêu cầu tôi là phải làm việc với A-đam –là tên của mọi tên. Tôi phải làm việc với A-đam! Nghe như làm việc với nhân loại. A-đam, một chàng 24 tuổi, tàn phế rất, rất, rất nặng. Anh không thể nói. Anh không thể đi. Anh không thể tự mặc hoặc thay quần áo. Anh chị không bao giờ thật biết anh ấy có nhận ra anh chị hay không. Thân thể anh biến dạng nặng. Lưng anh bị cong xéo và anh đau đớn vì động kinh liên tục. Và, họ nói, “Henri, chúng tôi muốn ông làm việc với A-đam.” Tôi thật sự kinh hãi. “Không sao đâu.”

Này tôi là một giáo sư đại học. Tôi chưa bao giờ đụng sát vào bất cứ ai và này là A-đam. Hãy giữ anh ấy! Lúc 7:00 sáng tôi đến phòng anh và kìa anh đang ở đó. Tôi cởi y phục anh, giữ anh và đi với anh rất cẩn thận. Tôi khiếp sợ vì tôi nghĩ anh có thể bị động kinh. Tôi đi với anh vào phòng tắm và cố nhấc anh đặt vào bồn tắm –anh ấy nặng bằng tôi. Tôi bắt đầu xối nước vào anh, rửa ráy anh, gội đầu anh và lại đem anh ra để xúc miệng anh, chải tóc anh và lại đem anh vào giường. Rồi tôi mặc quần áo cho anh bằng những áo quần nào tôi tìm được và đưa anh ra nhà bếp. Tôi đặt anh ngồi vào bàn và bắt đầu cho anh ăn sáng. Việc duy nhất anh có thể thật làm được là đưa muỗng vào miệng. Tôi ngồi đó và nhìn anh. Phải mất khoảng một tiếng đồng hồ. Tôi chưa bao giờ ngồi với bất kỳ ai một tiếng đồng hồ, chỉ để xem người đó ăn được hay không.

Điều gì đó xảy ra. Tôi hoảng sợ cả tuần lễ, bớt sợ hơn hai tuần sau đó. Sau ba hoặc bốn tuần, tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi đang nghĩ về A-đam thật nhiều và rằng tôi đang muốn gặp anh ấy. Thình lình tôi biết việc gì đó đang xảy ra giữa chúng tôi một cách thật thân mật, thật đẹp và về Đức Chúa Trời. Tôi không biết phải nói sao cho rõ.

Theo cách nào đó tôi bắt đầu nhận thức rằng con người tan vỡ, khốn khổ này là nơi mà Đức Chúa Trời đang nói với tôi theo một cách hoàn toàn mới mẻ. Dần dà tôi khám phá tình cảm thật sự trong chính tôi và tôi nghĩ A-đam và tôi thuộc về nhau và điều này thật quan trọng.

Tôi muốn anh chị hiểu rõ hơn chút nữa điều gì xảy ra giữa tôi và A-đam. Có lẽ tôi có thể một cách rất đơn giản. A-đam dạy tôi rất nhiều về tình yêu của Đức Chúa Trời theo một cách chắc chắn. Trước hết, anh dạy tôi rằng hiện diện quan trọng hơn hành vi, rằng Đức Chúa Trời muốn tôi hiện diện với Ngài và không làm đủ loại việc để chứng tỏ tôi có giá trị. Cả đời tôi cứ làm, làm, làm, để người ta thấy tôi okay. Tôi là người hoạt động như thế, người muốn làm hàng ngàn hàng ngàn việc để tôi chứng tỏ tôi là người đáng giá. Người ta nói, “Henri, anh okay.” Nhưng kìa tôi ở đây với A-đam và A-đam nói, “Tôi không cần biết ông làm gì chỉ cần ông hiện diện ở đây với tôi thôi.” Thật không dễ dàng ở cạnh A-đam. Thật không dễ dàng chỉ đơn giản ở cạnh một người không tự làm được nhiều việc.

Rồi anh ấy dạy tôi điều khác. Anh dạy tôi rằng con tim quan trọng hơn trí óc. À, nếu anh chị đến từ đại học, điều này thật khó học được. Trí óc suy nghĩ, tranh luận, viết lách thảo luận, làm việc, đó là những gì con người làm. Thomas Aquinas đã không nói rằng loài người là động vật biết suy nghĩ sao? À, A-đam không suy nghĩ. A-đam có một con tim, một con tim người thật sự. Tôi chợt nhận ra rằng cái điều làm cho con người thật là người chính là con tim qua đó người ấy có thể cho và nhận. A-đam cho tôi thật nhiều Đức Chúa Trời Là Tình Yêu Thương và tôi cho A-đam tình yêu thương của tôi. Có một sự thân mật vượt xa mọi ngôn ngữ và vượt xa mọi hoạt động. Tôi chợt nhận ra rằng A-đam không hẳn là người phế tật, ít là người hơn tôi hoặc người khác. Anh hoàn toàn là người, không là phân nửa người hoặc ít là người hơn. Tôi khám phá điều đó. Tôi chợt hiểu được những gì tôi đã nghe ở Châu Mỹ La Tinh về lựa chọn ưu tiên cho người nghèo. Thực ra, Đức Chúa Trời yêu người nghèo và Ngài yêu A-đam thật đặc biệt. Ngài muốn ngự trong con người tan vỡ của anh để Ngài có thể nói từ sự yếu đuối đó cho thế giới cường mạnh, và kêu gọi con người trở nên yếu đuối.

Cuối cùng, A-đam nói với tôi một điều khá rõ ràng. Làm việc chung quan trọng hơn làm việc riêng rẽ. Tôi đến từ thế giới rất quan tâm về làm việc bởi sức riêng mình, nhưng đây A-đam, quá yếu đuối và dễ bị hại. Tôi không thể một mình giúp được A-đam. Chúng tôi cần đủ loại người. Chúng tôi cần người từ Brazil, người từ Mỹ, Canada, Hòa Lan --trẻ, già cùng sống với nhau trong căn nhà quanh A-đam và những người phế tật khác. Tôi chợt nhận thức rằng A-đam, kẻ yếu nhất trong chúng tôi, tạo nên cộng đồng. Anh đem mọi người lại với nhau và nhu cầu của anh, yếu đuối của anh, khiến chúng tôi trở thành một cộng đồng thực sự. Chúng tôi không thể tồn tại với đủ mọi cá tính khác nhau nếu không có anh ở đó. Yếu đuối của anh trở nên sức mạnh của chúng tôi. Yếu đuối của anh khiến chúng tôi là một cộng đồng yêu thương. Yếu đuối của anh mời gọi chúng tôi để tha thứ lẫn nhau, để làm dịu tranh cãi của chúng tôi và để ở cạnh anh. Tôi nghĩ thật quan trọng Đức Chúa Trời bày tỏ chính Ngài qua A-đam, Ngài phán, “Henri, hiện diện quan trọng hơn làm việc; con tim quan trọng hơn trí óc và sống cộng đồng quan trọng hơn tự làm mọi việc bằng sức riêng.

Đó là những gì tôi hiện đang học. Tôi ở đó chỉ mới ba năm và thật không dễ dàng. Tôi phạm nhiều lỗi lầm. Trong nhiều cách, đại học Notre Dame, Yale, và Harvard thật dễ dàng hơn. Tôi đã trãi qua nhiều đau đớn nội tâm và khám phá phế tật của riêng tôi, tranh đấu của riêng tôi và khổ não của riêng tôi. Giờ đây tôi biết sự kêu gọi cho tôi và tôi muốn ở đó. Tôi hy vọng tôi có thể ở đó và cố trung tín.

---------------------------------------------------------------------

"Journey to L'Arche"
I am really glad to have been invited to this program. I've been wondering what I could share with you, and I thought the simplest thing might be to sham a little bit of my own journey to L'Arche a journey from an academic world to a world with mentally handicapped people. I thought you might like to hear a little about how it all came about.

One of the things that I am becoming aware of more and more is that from the very beginning of my life there have been two voices. one voice saying, "Henri, be sure you make it on your awn, be sure you can do it yourself, be sure you become an independent person. Be sure that I can be proud of you." And, another voice saying "Henri, whatever you are going to do, even if you don't do anything very interesting in the eyes of the world, be sure you stay close to the heart of Jesus, be sure you stay close to the lave of God." You can sort of guess which voice was whose. But, I guess we all hear these voices to some degree—the voice that calls you upward and says, "Make something of your life, be sure you have a good career." Then, a voice that says, "Be sure you never lose touch with your vocation." There is a little bit of a struggle there, a tension.

First of all, I tried to solve it by becoming a sort of hyphenated priest. Do you know what that is? It is sort of a priest/ psychologist. I thought I could have them both. People would say, "Well we don't really like these priests around" and I could say, "Oh well, I'm a psychologist. I'm clearly in touch with things so don't laugh at me." I tried very hard to keep those two voices together—the voice that called me upwards and the voice that called me downwards.

In the beginning of my life I pleased my father and mother immensely by studying, then teaching and then becoming somewhat known, going to Notre Dame, Yale, Harvard. I pleased a lot of people doing so and also pleased myself. I felt good about it. It was a beautiful time. But somewhere on the way up, I wondered if I was still really in touch with my own vocation. I started noticing it when I suddenly found myself speaking to thousands of people about humility and wondered what they were all thinking about me. I said, "My goodness, here I am talking about love and here I am talking about God's goodness and here I'm talking about humility to all these people from all over the place."

I came home and was alone. I didn't really feel well. I didn't really feel peaceful. I didn't really feel very centered. Actually, I felt lonely. I didn't know where I belonged. I was pretty good on the stage but not really always that good in my own heart. I started to wonder if my career hadn't really gotten into the way of my vocation. It was a very anguishing time in my life—a time of real pain. I felt guilt and confusion. Here I was talking about God and I was not feeling really well. So, I started to pray very simply. I remember saying this prayer over and over again, "Lord Jesus, let me know where You want me to go and I will follow you. But, please be clear about it. No ambiguous messages!" I prayed and prayed.

I was still living at Yale in New Haven, Connecticut. One morning at 9:00 o'clock, there was someone pushing the bell of my little apartment. I went to open the door and there was a young woman standing there.

She said, "Are you Henri Nouwen?" I said, "Yes, I am." She said, "I've come to bring you the greetings of Jean Vanier." Jean Vanier was quite unknown to me. I had heard that he was the founder of the L'Arche Communities and that he worked with mentally handicapped people but that was about all I knew.

I said, "Oh, that's nice. Thank you. What can I do for you?" "Oh," she said, "no, no, no, I've come to bring you the greetings of Jean Vanier."

I said, "Thank you, that's nice. Do you want me to talk somewhere or write something or give a lecture?" "No, no, no," she said, "I've come to bring you the greetings of Jean Vanier."

By that time I said, "Where are you from?"

"Oh, I'm from Mobile, Alabama."

I said, "You've come from Mobile, Alabama, to New Haven to give me the greetings of Jean Vanier? Isn't that a little much?"

She said, "Can I come in?"

I had sort of forgotten my manners and I said, "Please come in but I have to leave. I have to work, to teach, to meet all these people."

She said, "Oh, you go and I'll stay." So, she moved into my room and I left for the University.

When I came home that night—I had sort of forgotten about her—I saw something I had never seen before. I walked into my room. The table was beautifully decorated with a lovely white cloth over it, candles, a bottle of wine, flowers, two plates with nice silver. I just looked and said, "What's this?"

She was standing there laughing and said, "We're going to have dinner together."

I said, "But all these things, where did they all come from?"

"I found them in your own cupboards."

I said, "My stuff?"

"Yes, it's yours. You haven't even noticed that you have it. Let's have dinner."

She and I sat there having this delicious dinner in my own house with my own things, and I thought, "What's happening?" She stayed three days and helped me with all sorts of things. Finally she said, "I have to go. I just wanted you to know that Jean Vanier sends his greetings."

When she had left, I sat in my chair and thought, "Now, this is something special. Somewhere God is answering my prayer. This is like an angel coming to you bringing a message and calling you to something new." I wasn't asked to take a new job. I wasn't asked to do another project. I wasn't asked to be useful to anybody. I was simply invited to come to know another human being who had heard of me.

It took about three or four years before I really met Jean. We met silently at a retreat in which no words were spoken. At the very end Jean said, "Henri, maybe we, our community of handicapped people, can offer a home to you, can offer a place to you where you are really safe, where you can meet God in a whole new way." It was an incredible experience because he didn't ask me to be useful; he didn't ask me to work for handicapped people; he didn't say he needed another priest; he didn't say any of these things. He said, "Maybe we can offer a home to you."

Gradually I realized that I had to take that call very seriously. After a few years, I finally realized that the time of being at the university was over. I had struggled to go to different places—maybe I should go to Latin America, maybe I should work with the poor—I tried all sorts of thing. Suddenly I realized Jean Vanier's call was a real call. It came from God. He had sent someone to me and I should take it seriously.

I left the university and went to France. After a year in France, I was called to become a priest at the Daybreak Community in Toronto which is a L'Arche Community (the word L'Arche means the Arc of Noah) a community of about a hundred people, fifty handicapped people and fifty assistants. L'Arche is a community of mentally handicapped people and their assistants who try to live in the spirit of the beatitudes. So I went to Toronto.

I would just like to talk to you a little bit about the very beginning of being in Toronto. The first thing they asked me was to work with Adam—of all names. I had to work with Adam! It sounded like working with humanity. Adam, a twenty-four-year-old man, was very, very, very handicapped. He couldn't speak. He couldn't walk. He couldn't dress or undress himself. You never really knew if he knew you or not. His body was very deformed. His back was distorted and he suffered from continuous epileptic seizures. And, they said, "Henri, we would like you to work with Adam." I was really afraid. "Don't worry."

Here I was a university professor. I had never touched anybody very closely and here was Adam. Hold him! At 7: 00 in the morning I went to his room and there he was. I took off his clothes, held him and walked with him very carefully. I was frightened because I thought he might have a seizure. I walked with him to the bath and tried to lift him into the bath tub - he was as heavy as I am. I started to throw water aver him, wash him, shampoo his hair and take him out again to brush his teeth, comb his hair and bring him back to his bed. Own I dressed him in what clothes I could find and took him to the kitchen. I sat him at the table and started to give him his breakfast. The only thing he could really do was lift the spoon up to his mouth. I was sat there and watched him. It took about an hour. I had never been with anyone for a whole hour, just seeing if they could eat.

Something happened. I was frightened for about a week, a little less frightened after two weeks. After three or four weeks, I started to realize that I was thinking about Adam a lot and that I was looking forward to being with him. Suddenly I knew something was happening between us that was very intimate, very beautiful and that was of God. I don't know how to say it well.

Somehow I started to realize that this poor, broken man was the place where God was speaking to me in a whole new way. Gradually I discovered real affection in myself and I thought that Adam and I belonged together and that it was so important.

I want you to understand a little better what happened between Adam and me. Maybe I can say it very simply. Adam taught me a lot about God's love in a very concrete way. First of all, he taught me that being is more important than doing, that God wants me to be with God and not to do all sorts of things to prove that I'm valuable. My whole life had been doing, doing, doing, so people would finally recognize that I was okay. I'm such a driven person who wants to do thousands and thousands of things so that I can somehow finally show that I'm a worthwhile being. People say, "Henri, you're okay." Here I was with Adam and Adam said, "I don't care what you do as long as you will be with me." It wasn't easy just to be with Adam. It isn't easy to simply be with a person without accomplishing much.

Then he taught me something else. He taught me that the heart is more important than the mind. Well, if you've come from a university, that's hard to learn. Minds thinking, having arguments, discussing writing, doing, that is what a human being is. Didn't Thomas Aquinas say that human beings are thinking animals? Well, Adam didn't think. Adam had a heart, a real human heart. I suddenly realized that what makes a human being human is the heart with which he can give and receive lave. Adam was giving me an enormous amount of God Is love and I was giving Adam of my love. There was an intimacy that went far beyond words or far beyond activity. I suddenly realized that Adam was not just a disabled person, less human than me or other people. He was a fully human being, so fully human that God even chose him to become the instrument of His love. He was so vulnerable, so weak, so empty, that he became just heart, the heart where God wanted to dwell, where He wanted to stay and where He wanted to speak to those who came close to His vulnerable heart. Adam was a full human being, not half human or less human. I discovered that. Suddenly I understood what I had heard in Latin America about the preferential option for the poor. Indeed, God loves the poor and He loves Adam very specially. He wanted to dwell in his broken person so that He could speak from that vulnerability into the world of strength, and call people to become vulnerable.

Finally, Adam was telling me something that is sort of obvious. Doing things together is more important than doing things alone. I came from a world that is very much concerned with doing things on your own, but here was Adam, so weak and vulnerable. I couldn't help Adam alone. We needed all sorts of people. We had a person from Brazil, people from the United States, Canada, Holland—young, old living together in one house around Adam and other handicapped people. Suddenly I realized that Adam, the weakest among us, created community. He brought us together and his needs, his vulnerability, made us into a true community. We could not have survived with all these different characters together if he hadn't been there. His weakness became our strength. His weakness made us into a loving community. His weakness invited us to forgive one another, to calm our arguments and to be with him. I think it is very important that God revealed Himself through Adam, telling me, "Henri, being is more important than doing; the heart is more important than the mind and living in community is a lot more important than trying to do it all on your own.

That is what I'm learning. I've been there only three years and it's not easy. I make a lot of mistakes. In many ways, Notre Dame, Yale and Harvard were easier. I went through a lot of inner-pain and discovered my own handicaps, my own struggles and my own anguish. I now know it is a vocation for me and I want to stay there. I hope I can stay there and be faithful.


Ken Medema's response to Father Nouwen s message:

From the hallowed halls of Harvard,
And the lecture rooms at Yale,
To a lowly life at Daybreak,
Is a long and dusty trail.

From the noise, and the pomp and the circumstance,
That we've come to love so well,
To the morning light of a simple life,
There's a story here to tell.

From the Wall Street money, the swimming pool,
From the stages and the acclaim,
To a life I might live where I'd be unknown,
And I wouldn't have any money or fame.

From the dream of my mother and my father,
From the place where I now live,
To a place where I could be free indeed,
And really learn how to live.

I'm bound away on a long, long journey,
I don't know where this road will end,
Yes, I'm bound away on a long journey,
Surprises keep waiting just 'round the bend.

I'm bound away on a long, long journey,
Oh, yes, the road will be long and sweet will be my rest,
Yes, I'm bound away on a long journey,
The answer to this riddle is gonna be my quest

And the riddle says,
Finding leads to losing, losing leads to finding,
Living leads to dying, living leaves death behind,
Losing leads to finding, nothing else to say.

No one will find life, no one will find joy,
Oh, no one will find life in any other way.

Không có nhận xét nào: