Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

Bạn Philos Ơi!

Thời hiện đại bạn thấy cái gì cũng e-something, e-mail (thư-điện), e-book (sách-điện), e-card (thiệp-điện), e-commerce (thương-mại-điện), e-cigarette (thuốc-lá-điện), e-harmony (hẹn-hò-điện), thậm chí e-friend (bạn-điện)!  (Lưu ý: Chớ quên dấu “nặng” chữ “điện”!)

Bạn-điện nói về quan hệ giữa hai cá nhân trên mạng và có nhiều nghĩa.  Ví dụ:
“Tôi có nhiều bạn, họ là Bạn-Điện, chỉ vì tôi không bao giờ gặp họ không có nghĩa họ không phải là bạn!” (Trích từ Friendster profile).
“Reply: Tôi muốn gửi đến thân thuộc, bằng hữu, người quen và Bạn-Điện, lời Merry Xmas!” (Từ một Email vô danh).
“Cô ấy không ý nghĩa gì với tôi cả, cô ấy chỉ là một bạn-điện.”  (Từ một blogger vô danh).
Rất tiếc thời Chúa Giêsu chưa có bạn-điện e-friend!                            
Nhưng Chúa Giêsu phân biệt rõ hai loại bạn: bạn fi,loj (philos) và bạn e`tai/roj (êtairos).  
Trong đêm bị phản, sau bữa tiệc ly, Chúa Giê-su dùng hai danh từ bạn khác nhau trong nguyên ngữ Tân Ước Hy-lạp.  Ngài không gọi các sứ đồ là đầy tớ nữa mà là “Bạn-Philos của Ta” (Giăng 15:15). Nhận lấy cái hôn phản bội, Ngài gọi kẻ đó là “Bạn-Êtairos ơi!” (Math. 26:50). 
Ta thử so sánh rõ hơn ý nghĩa hai chữ “bạn” trên (theo BibleWorks6):
Bạn-Êtairos
Bạn-Philos
(1) người quen với nhau: chiến hữu, bạn, đồng sự (Math. 11:16).
(2) một hình thức nói chuyện, nhấn mạnh liên hệ ràng buộc hỗ tương mà người nghe nên nhận thức được: bạn, chiến hữu (Math.20:13).
(1) thân mến, đáng yêu, tận hiến, thân thiết.
(2) tâm đầu ý hợp , bạn thân.
(3) bạn phù rể, chịu trách nhiệm sắp đặt của hồi môn và chi tiết đám cưới; như Giăng Báp-tít liên hệ với Chúa Giêsu (Giăng 3:29); Áp-ra-ham thân mật với Chúa Trời (Gia-cơ 2:23)

Bạn-philos thì không có “điện” được.  Bạn-philos là con người có nhân tính, có vui, có buồn, có giận, có hờn, có linh hồn bất tử, có sự sống linh động.  Bạn-philos là danh từ thiêng liêng cũng như danh từ cha, mẹ, anh, chị, em, vợ, chồng.  Không ai có e-cha, e-mẹ, nên cũng không có e-philos.
Bạn-philos cũng khác hẳn bạn-êtairos.  Bảng so sánh trên cho thấy philos có ba đặc tính: 1) tin cậy nhau được; 2) tâm đầu ý hợp; 3) ảnh hương nhau (như phù rể và chàng rể).
Gia-cơ làm nổi bật tính cách hai tình bạn này khi gọi Áp-ra-ham là bạn-philos của Chúa Trời (2:23) chỉ bởi đức tin của ông.  Rồi Gia-cơ lại khuyên chớ làm bạn-êtairos với thế gian (4:4).   

Bạn-philos thật quý.  Quý hơn vàng!  Nhiều người than thở cả đời không tìm được tri-kỉ.  Philos là tri-kỉ.  Chúa Giê-su tuyên bố: “Chẳng có sự yêu thương nào lớn hơn là vì philos mà phó sự sống mình” (Giăng 15:13).

Có lẽ bạn đang tìm và ao ước một philos cho mình.  Khó quá không?  Với tôi thì không, vì tôi không đi tìm philos mà chỉ làm philos.  Rồi tự nhiên philos sẽ đến, vì philos kia cũng đang khao khát một philos này; thì khi gặp philos này rồi cả hai sẽ trở nên philos.  Vậy tại sao ta không là philos trước đi!

Cũng có lúc mình lầm?  Không, mình không lầm, vì mình biết sẽ có nhiều êtairos hơn philos. Nhưng nếu phải đụng mười êtairos để tìm được một philos thì cũng không hối hận; vì một philos sẽ thay đổi đời chúng ta vĩnh viễn.  Ngọt hơn mật.  Vui hơn vàng.  Khích lệ hơn thần dược.  Như Đa-vít và Giô-na-than.   

      
        Sau khi Đa-vít trả lời Sau-lơ, tâm hồn của Giô-na-than gắn bó với tâm hồn của Đa-vít. Giô-na-than yêu thương Đa-vít như chính mình. Hôm đó, Sau-lơ giữ chàng lại và không cho chàng về nhà cha chàng nữa. Bấy giờ, Giô-na-than lập một giao ước với Đa-vít, vì ông yêu thương chàng như chính mình. Giô-na-than cởi áo chàng đang mặc, tặng Đa-vít, cùng với bộ binh giáp, luôn cả gươm, cung, và đai thắt lưng. (1 Sam. 18:1-4)

Hơn thế nữa, Chúa Giê-su há chẳng sẵn sàng chết cho philos sao?        
Có lẽ vậy, nên người ta muốn có philos nhưng sợ làm philos!

Bản chất con người là khuynh hướng thống trị, muốn người khác coi trọng mình; nên càng cao chức trọng, càng tìm cách khiến người khác phục mình.  Cách nào hiệu quả nhất?  Thần-tượng-hoá.  Đó là cách các lãnh tụ, lãnh đạo thường làm.  Cách hiệu quả nhất của thần-tượng-hóa là gì?  Giữ xa khoảng cách.  Càng xa càng tốt.  Rồi lấp đầy khoảng cách đó bằng những điều giả dối, mà văn chương gọi là những huyền thoại nghe cho nhẹ nhàng.

Chúa Giê-su thì ngược lại.  Dù Ngài là lãnh tụ của lãnh tụ, lãnh đạo của lãnh đạo, nhưng Ngài sẵn sàng lãnh đạn cho philos!  Ngài không cần thần tượng hóa mình, vì Ngài chính thật là Thần Sáng Tạo.  Ngài đến từ thiên đàng để làm một philos.  Ôi! Chúa Giê-su quả là bạn thật, philos! 
Thế nên, không lớp người nào dễ dàng kiếm được philos như Cơ-đốc-nhân.  Vì sao?  Vì chúng ta có Chúa Cha, Chúa Con, và Chúa Thánh Linh, hiệp một và ở trong chúng ta.  Amen!  Mỗi Sunday chúng ta đều nhận được lời chúc phước này trong 2 Côrinhtô 13:13.  Chúa chúng ta sẵn sàng từ bỏ tất cả quyền uy và cao sang để làm philos với chúng ta để chúng ta cũng dễ dàng làm philos lẫn nhau.
Bạn có bao nhiêu philos? 
by Thang Chu
www.mondoJesus.blogspot.com
January 30, 2012






Thứ Năm, 26 tháng 1, 2012

Hịch Hiệp-Nhất

Ta, Thiên Chúa Ba Ngôi hiệp nhất:                           
Đức Chúa Cha, Đấng rất yêu thương;
Đức Con Giê-su khiêm nhường;
Đức Thánh Linh Đấng phi thường, ủi an.
Ban đầu ấy Chúng Ta sáng tạo1
Cả đất trời muôn hóa vạn công:
Sứ thiên, sinh vật, non sông,
Trổi hơn hết thảy là ông A-đàm;
Cùng Ê-va sản sanh nhân loại.
Mái gia đình êm ái Ê-đen;
Tất cả là anh chị em
Ngày ngày thương mến, đêm đêm chuyện trò.
Bỗng đâu ngờ tò tò ma quỷ
Lẻn vườn hồng thủ thỉ bên tai.
Lòng người đổi dạ đến nay.
Địa đàng đã vỡ sương mây kín trời!
Ôi! Ta buồn muôn đời quặn thắt.
Ôi! Ta tuôn nước mắt thâu canh.
Trải bao thế hệ tử sanh
Ta tìm phương chuộc một nhành nho tươi.
Phải đúng hạn Ngôi Lời giáng thế;
Xả huyết đào lập kế phục sinh;
Chuộc tội cho vạn sinh linh
Đem về hiệp một gia đình trong Cha.
Ngôi Ba đến Linh phà sức sống;
Khai sinh liền một cộng đồng riêng.
Cộng đồng thánh khiết thiêng liêng,
Tân Mạng Lịnh ấy là: Yêu thương người.
Giăng băm bốn đoạn mười ba đó,
Rõ rõ ràng, ráng rõ rêu rao:
“Ta yêu các con thể nào,                                                                        
Các con cũng hãy yêu nhau hết lòng.
Ấy bởi chính tình trong chân thật,
Thiên hạ nhìn thấy rất rõ con;
Rõ con thuộc Ta vẹn tròn
Cha nào con nấy, nồi cong vung vòng.”
Lời Ta chửa dứt xong con đã
Đứa thì đòi hữu, tả lên ngôi.
Ôi thôi đến thế thì thôi!
Đâu rồi phục vụ, đâu rồi yêu thương!
Này! Này nhớ thiên đường nơi đó
Ba Ngôi là gương tỏ vàng son.
“Một cây làm chẳng nên non;
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.”
Ấy tục ngữ dân gian còn biết
Sức mạnh là đoàn kết chung vai.
Huống hồ dân thánh thiên sai
Lại không học nổi một vài chữ yêu!
Yêu Thiên Chúa, yêu nhiều hơn hết;
Đến yêu người, yêu thiệt lòng thôi.
Hai điều học thưở nằm nôi
Từ khi sanh lại bởi Ngôi Ba trình.
Sa-tan đó rình rình núp núp
Buông những trò úp úp mơ mơ.
Làm cho tâm trí lờ mờ.
Làm cho tâm dạ trơ trơ cứng lòng.
Làm cho mắt có tròng không thấy.
Làm cho tay không dấy nổi lên
Khoác vai  tín-hữu bạn hiền
Đồng tâm nhất trí hướng miền Cố Hương.
Ấy Cố Quốc thiên đường vĩnh cửu,
Còn trần gian tạm giữ tạm lưu.
Tham chi một mảng công hầu,
Phù du chớp mắt âu sầu vạn niên!
Rồi dành giựt chức quyền hội thánh;
Muốn làm thầy chảnh chảnh ngang ngang.2
Ta đâu có cấm có can:
Chủng viện rộng mở bảy năm kia kìa!
Ngôi Ba đã ban chia ân tứ:3
Chức sứ đồ, tế tự, mục sư,
Tiên tri, thăm viếng, giáo sư,
Lời khôn, lời trí, nhân từ, đức tin,                                                          
Phép lạ, chữa bịnh, gìn quản trị
Có khi nào thiên vị ai đâu?
Một thân nhiều thể chia nhau,
Nếu là tai cả mắt đâu mà nhìn!
Này! Sa-tan thông minh lắm lắm
Biết kéo bè đám đám giao thông;
Quỷ vương rồi đến quỷ con
Có hàng, có ngũ, có lon, có hầu.
Lu-xi-phe đứng đầu đảng soái;
Nó chính là sao chói ban mai;4
Hoạt động dữ đến hôm nay
Tinh vi, xảo trá, mạnh tay giáng đòn.
Giáng thiên sứ trưởng còn tranh chiến5
Trên tầng trời biền biệt mây xanh.
Một cuộc ác chiến tranh dành
Từng linh hồn quý giữa vành tử sinh.
Thấy thế đấy hãy tìm hiệp nhất;
Học kết đoàn giữ trật tự chung.
Dây liên lạc ấy tình thương
Là dây trọn vẹn cột rường nhà cao.
Trời có lúc mưa rào, nắng hạn;
Đất có thời sanh sản, kiệt khan;
Chén bát chung đụng lan can;
Huống hồ người lại so càng dễ sôi!
Ấy gương thánh Ba Ngôi hiệp nhất:                                                          
Cha không phải Con, rất khác nhau.
Cha dựng thế giới nhiệm mầu,
Thảo chương cứu chuộc ngõ hầu độ nhân.6
Đúng thời điểm Con vâng lãnh mạng;
Tiếc gì thân ngàn vạn dấu yêu;
Giáng trần lãnh án tử điều
Máu tuôn chuộc tội cho nhiều tội nhân.
Ngôi Ba tiếp dự phần cứu chuộc
Thánh hóa dần, dạy dỗ, ủi an;
Ban thần tiếp sức quyền năng
Ngự cùng tín-hữu ngàn ngàn muôn năm.7
Tuy khác thế chung phần bản thể
Một Chúa Trời Thượng Đế Ba Ngôi;
Yêu nhau hết mực không rời:
Một Ngôi hành động đồng thời Ba Ngôi.
Chirst với Cha không thôi là một.8
Dối Thánh Linh là tội với Cha9
Ba Ngôi hiệp lại thật là
Gương soi hiệp nhất cho toàn tín-nhân.
Ai chia rẽ? Hãy thầm nhận tội:
Tội kiêu căng, lối lối, kên kên
Tưởng mình đạo gốc dòng tên!
Tưởng mình tín-hữu thâm niên nổi cồn!
Hở một chút bốc phone nói xấu;
Hở một chìa vạch gấu tìm kim;
Hở trưa, hở sáng, hở chiều,
Hở răng, hở cỏ: Lắm điều hở môi!
Cả hội thánh chung ngồi phục vụ;
Chỉ riêng mình tố cụ, tố non.
Đã không phục vụ lại còn
Dòm song, dòm cửa, dòm dòm láo liên!
Láo liên láo, liên liền láo láo:
Ấy quỷ ma cha của dối gian.10
Vu oan chia rẽ tín-nhân;
Gây hờn, gây hận, gây sân, gây sầu.
Gây phá rối tuyến đầu hội trưởng;
Gây phiền hà hậu trướng hội viên.
Gây già, gây trẻ muộn phiền.
Gây đào, gây mận, gây triền miên luôn!
Ấy!  Kẻ ấy Ta buồn lắm nỗi!
Gương Ba Ngôi từ chối không theo.
Lại cứ lẽo đẽo lèo đèo
Thì thào trong ngõ, thèo lèo ngoài sân!
Kinh Thánh rõ như bân đã báo:11
Lưỡi nhỏ khoe việc táo tợn gân.
Nổ hơn cả bin La-đần!
Sao đồng lổ miệng nước xanh lẫn bùn?
Này!    biết trong muôn tội lỗi,
Không tội nào bằng tội lưỡi môi.
Hội thánh bị phá nhiều rồi;
Tội tày đình nhất là ngồi thọc ra!
Bao chiến sĩ xông pha trận tuyến
Không ngã vì đườmg kiếm mũi lao;
Nhưng vì tín-hữu đồng bào
Sau lưng chiến sĩ xỉa dao thọc sườn!
Ôi! Ta khóc, khóc buồn thảm thảm.
Mưa xả nguồn xám xám trời cao!
Anh em đấu đá loạn cào;
Cùng Cha, cùng Hội nỡ đào huyệt nhau!
Ấy chẳng lạ trăm năm đã chẵn
Đạo Tin Lành một nắng hai mưa;
Bao nhiêu gian khổ đã thừa;
Vẫn chưa phát triển, vẫn chưa lan tràn.
Tại ma quỷ góp phần tàn phá.
Tại hơn nữa miệng phả lời oan;
Từ những tín-nữ, tín-nam
Dấu tay ném đá!  Vén màn muỗi vô!
Nay con thấy sờ sờ trước mắt
Gương Ba Ngôi hiệp nhất yêu thương.
Không phải một giáo lý suông
Nhưng là huyền nhiệm thông công Chúa Trời
Chúa Trời chẳng một ngôi bá chủ;
Ở số nhiều với đủ chức năng.
Vậy mau học lấy chữ rằng,
Yêu thương hiệp nhất: Quyền năng đầy tràn.
Sức sung mãn càng càng tiếp tiếp,12
Nếu các con hiệp hiệp một tâm.
Sức sống Ba Ngôi âm thầm
Lần lần thấm thấm sóng ngầm phục hưng.

Thôi, Ta có bấy chừng kêu gọi.
Nhớ giữ gìn đọi đọi bên hông;
Khắc môi, khắc trán, khắc lòng,
Khắc giường, khắc cửa, khắc phòng restroom!
Khắc đến khi không còn chỗ khắc;
Khắc cho chặc cho chắc cột đinh!
Vì tiếng kèn chót thình lình
Ngày Ta tái thế hiện hình mọi nơi.
Chiên, dê sẽ rẽ ngồi riêng chỗ;                                                                   
Đố kẻ gần cám dỗ kẻ xa!
Khi ấy trước diện Bạch Tòa
Thiên Đàng, Địa Ngục rõ là hai nơi.
Hịch đây chớ giỡn chơi, giỡn mặt!
Hịch đây giờ là chất trường sinh.
Mau mau thực hiện nghiêm minh;
Nhanh nhanh hiệp một trong tình Ba Ngôi.

by Thang Chu
www.mondoJesus.blogspot.com
January 26, 2012

Notes:
(1) Sáng 1:26           (2) Matt. 23:8; Gia-cơ 3:1
(3) 1 Côr 12:4-31; Êph 4:1-11
(4) Êsai 14:12          (5) Khải 12:7
(6) Êph 1:4              (7) Giăng 14:17
(8) Giăng 10:30       (9) Công. 5:1-4       
(10) Giăng 8:44       (11) Gia-cơ 3          
(12) Êph. 3:19








Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Hịch Hội-Thánh (thể song-thất-lục-bát)

Ta, Đấng Christ, là Đầu Hội Thánh1                                                               
Truyền hịch này cáo cảnh các ngươi,
Là dân sự của Chúa Trời,
Mà Ta đã chuộc bằng đời của Ta.
Ngươi phải nhớ Hội là Hội-Thánh;
Không phải là bá tánh thập phương;
Không là hội club, hội đường,
Không là giải trí, giải sương, giải sầu!
Mà chính huyết báu ngầu Ta đổ2.
Ôi! Huyết nào thống khổ hơn không?
Huyết vô tội xối dòng dòng,
Bên hông Ta chảy ròng ròng chuộc ngươi.
Để mua Hội-Thánh nơi dương thế,
Chính là phần thân thể của Ta3
Còn sót lại giữa dương gian
Để làm vinh hiển Chúa Cha trên trời4.
Phải nhớ Hội chẳng người nào chủ;
Hội không là sở hữu mục sư;
Không là của cải riêng tư;
Mà là gia sản không hư thuộc Trời.5
Hội gồm cả mọi người tin Chúa6
Từ muôn đời đến thưở hôm nay
Đợi cờ thiên sứ tung bay
Tiếng kèn chót thổi báo ngày phục sinh.
Hội Hữu Thể, Vô Hình là một
Một CHÚA, một Christ, một Thánh Linh
Cho nên chớ có lờn khinh,
Chớ dành bá chủ mặc tình lợi mưu.
Ấy Hội-Thánh Ta ưu Ta đãi,
Cửa âm phủ cũng phải lùi xa7.
Nên mau lãnh mệnh xông ra,
Lảm người hòa giải thế gian đau buồn.
Với nhau trước cạn nguồn phân xử
Chớ hồ đồ dữ dữ hung hung
Có trước, có sau, có cùng,
Có trên, có dưới, có chung Hội mình8.
Gương tha thứ chình chình ra đó
Phao-lô tàn hại khổ thân Ta9
Nhưng Ta vẫn cứ thứ tha,
Như Phê-rơ hỏi phải tha mấy lần?
Bảy lần bảy là nhân gấp bảy;
Ta bảo rằng gấp bảy mươi hơn!
Nghĩa là tha mãi không nhân
Vì nhân là số, cạn dần hết tha!
Không! Hội-Thánh không là cảnh sát
Cớ sao ngươi kiện nát tử tương!
Sao đem đến chốn công đường10?
Trời cao, đất thấp ra dường ra oai!
Ấy! Trông thấy mà ai chẳng xót,
Con một nhà đá đót đấm đau.
Trời kia mây thảm mưa sầu;
Huyết Ta chưa ráo đã sâu vết hờn!
Thân Ta đấy, ai sờn ai xé?
Sa-tan được một mẻ cười to.
Này! Này! Sám hối ngay cho.
Chớ mà bè đảng con cò, con công11!
Con cò có cổ cong cong;
Con công có bộ lông hồng, đỏ, xanh
Con nào đó cũng sanh ra bởi
Ta là Đấng sáng khởi muôn dân.
Vểnh tai mà học chữ nhân:
Nhìn Ta huyết đổ ngẫm thân tội đồ!
Hô, hô, hí, hí, hồ, hô, hố!
Ma-thê đoạn sáu rõ như gương,
Câu mười lăm thật khác thường:
Lý do tha tội: Cha thương tha mình.
Ấy chẳng bởi công trình, công đức.
Ấy chỉ vì ân phúc của Cha.
Vậy mau hãy học chữ tha;
Kẻo Hội-Thánh trợt va vào thế gian.
Chỉ biết phạt, luật phan tứ phía
Chỉ biết rình, xói xỉa tội nhân.
Kìa! Sau-lơ tội ngàn cân
Được Ta đại dụng khi ăn năn rồi12.
Này! Ta biết sóng dồi muôn dặm;
Sa-tan rình hặm hặm hầm hầm
Chực nuốt Hội-Thánh dần dần.
Chớ mà có sợ quỷ thần ma vương.
Này! Hội-Thánh giáo đường cầu nguyện.13
Đó chính là trận tuyến của ngươi.
Ngươi sẽ cầu cho muôn người;
Muôn dân hạnh phúc nhờ lời cầu thay.
Đặc ân lớn Ta rày ban phát:
Lời cầu thay bát ngát muôn nơi.
Chớ mà lấy đó làm chơi;
Sướng vui, đau khổ ấy nơi lời cầu!
Ấy trọng trách tìm đâu có được?
Nếu không đà đặt trước mặt sao?
Hội-Thánh vinh hiển Trời cao:
Qua ngươi Thiên Chúa báo rao Tin Lành.14
Khôn ngoan CHÚA truyền nhanh chín cõi;
Các uy trời hết chối tội khôi.
Muôn vật phải phục đi thôi;
Vinh quang Thiên Chúa đã ngời không trung!
Ấy! Hội-Thánh đâu lưng giảng dạy,15
Trách nhiệm dày rất phải làm ngay.
Chớ mà ăn uống đêm ngày,
Sa-tan vui thú rủ đầy tín-nhân!
Cứ ngỡ thấy rần rần rộ rộ;
Kẻ ra vào ộ ộ vui ghê;
Chờ khi đã đúng áp-phê
Một phan, tám hướng ê chề tín-nhân!
Không ăn thịt, lượng cân rất thấp.
Không ăn Lời, vấp sấp vấp nghiêng.
Hội-Thánh thiếu phủ Lời thiêng
Không lo giảng, dạy, con chiên yếu dần.
Yếu dần yếu, dần dần Yêu đến
Nuốt dần dần khỏi đếm cũng xong!
Than ôi! Băm bảy năm ròng,
Thủ đô tị nạn có còn bao chiên!
Ngoảnh trông lại ấy miền cố quốc;
Trăm năm rồi đạo gốc đã dư.
Thế mà chỉ có triệu tư
So tám mươi bảy triệu từ số dân!
Này! Hội-Thánh là thân Ta đó
Đã phục Ta như gió cuốn mây?16
Gió thổi thổi, mây bay bay
Mây nào cưỡng nổi gió lay lay cùng!
Thế mà Thánh Linh tung bạt đến
Ngươi lại dùng lại dến cưỡng Ta!
Miệng thì chít chít ba hoa;
Bụng thì chia bảy, chia ba, chia lìa!
Ôi! Đau đớn thân kìa quặn thắt;
Hệ phái này thắc mắc hệ kia!
Làm chi đá cá lia thia;
Còn gì vẻ đẹp sắc tia vảy mòng!
Anh em phải đùm trong ngoài bọc;
Hội-Thánh nào cũng học nơi Ta.
Dẫu là Hội-Thánh tư gia,
Hay là Hội-Thánh ngất tòa binhđinh.
Cùng thân thể chính mình Ta đó;
Cùng đền thờ chiếu tỏ ơn ra.
Ta yêu, yêu lắm, thân Ta;
Yêu Hội-Thánh nhỏ, lớn, xa hay gần.17
Này! Ngươi thấy tình thâm Ta đổ.
Hãy học đời gian khổ Phao-lô:
“Thân thể tôi gánh cơ đồ
Phục vụ hội thánh dễ hồ dám ngơ.”18
Để thân Ta sạch nhơ nước bẩn
Tắm hiển vinh, không cặn, không nhăn.19
Thế nên nổi giận Sa-tan,
Ra tay bách hại truy càn tín-nhân.20
Ngàn năm đã hăm hăm hổ hổ
Nuốt dân Việt khổ khổ đau đau.
Thế nên phải biết thương nhau;
Hiệp tâm hỗ trợ đồn mau Tin Mừng.21
Cũng phải nhớ chớ đừng bỏ sót
Góa bụa nghèo hoi hóp quanh ngươi.22
Làm sao mình nói yêu người,
Dạ nào ngoảnh mặt mảnh đời đơn côi!
Này! Đừng sợ! Ơn Trời rất đủ:23
Thánh Linh ban ân tứ tín-nhân;
Mỗi người ít nhất một ân;
Gom gom sức mạnh, rần rần núi lay.
Ai cũng chẳng tài hay, tài giỏi.
Ai cũng lần gối mỏi, chồn chân.
Nhưng khi Thánh Linh giáng lâm;
Đùng đùng gió rúng, ầm ầm đất rung.
Thay đổi lớn hồn, thân tín hữu;
Ban tinh thần, sức lực siêu nhiên;
Làm cho động địa kinh thiên;
Làm cho kẻ dữ trở hiền như chiên.
Rồi Hội-Thánh bước tiên phong trước,24
Sai giáo đoàn dũng bước ra đi.
Tin Mừng rải mỗi dấu ghi;
Đạp đầu rắn dữ thực thi Đại Truyền:
“Môn-đồ-hóa, báp-têm thế giới,
Dạy muôn người giữ giới răn Ta.
Này! Ta chẳng ở đâu xa;
Cùng ngươi cho mãi thế gian tận cùng.”
Mau gấp gấp lập ban trưởng lão.25
Nam, nữ cùng tháo vác việc chung .26
Việc Ta khắp ở bốn phương27
Bất phân hệ phái, sảnh đường, nhà riêng.

Đây tóm lại năm giềng thực hiện:

Thờ-phượng là chiêm nghiệm Thiên Nhan
Tán dương, ca hát vang vang,28
Reo hò, hớn hở, hân hoan với Ngài.
Ca ngợi, cảm tạ Ngai Ân Sủng
Cúi đầu thờ, chúc tụng Chúa Cha.
Chứ đừng gật gật gà gà;
Dâng là dâng gượng, hát là hát lây!
Thông-công với lòng ngay dạ thẳng.
Ánh mắt nhìn phản ảnh yêu thương.
Đại-mạng-lịnh tập cho tường,
Cho thông, cho thạo, cho thường, cho tinh.
Môn-đồ-hoá là hình với bóng
Với tín-đồ thực sống với Ta.
Những gì ngươi đã học qua
Thì ngươi phải tập mới là thực chiên.
Ấy không phải sớm chiều một buổi,
Ngươi trở thành một tiểu Giê-su.
Dày công gọt dũa trơn tru
Mới thông, mới hiểu, mới mau trưởng thành.
Đại-sứ-mạng phải dành tâm lực;
Cứu linh hồn rất cực chẳng vui.
Tùy dòng nước chảy ngược xuôi;
Khi tùy sóng vỗ, khi tùy sông lên.
Dẫu cực khó chẳng quên chiên lạc;                         
Một linh hồn quý vạn thế gian.
Thiên đường mừng rỡ rang rang
Khi chiên trở lại vào ràng của Ta.
Phục-vụ nhắm hằng hà dân chúng.
Chớ có phân loại chủng màu da.
Ma-thi-ơ đoạn hăm lăm:
Đói cho ăn, rách cho nằm ấm êm;   
Bịnh chăm viếng, tù thăm yên ủi;
Ấy mới là tâm uý với Ta.
Vào ngày chung kết thẩm tra
Chiên, dê hai ngã rõ là phân minh.
Nầy! Đã có Thánh Linh khích lệ29
Hội-Thánh càng thắng thế tiến lên.
Lại thêm thiên sứ hai bên30
Vào ra bảo vệ cả đêm lẫn ngày.
Lại thêm nhiệm mầu thay Đấng Christ
Cùng Hội-Thánh khắng khít bên nhau31
Như là chú rễ, nàng dâu;
Ta đâu nàng đó, dễ dầu sẻ đôi!
Vậy mau hãy sửa dồi nhan sắc
Cho xứng vào ánh mắt Ta ngâm
Rồi ngày Ta tái quang lâm
Là ngày Hội-Thánh vạn phần hiển vinh!

by Thang Chu
www.mondoJesus.blogspot.com

January 19, 2012

Chú Thích
1 Côl. 1:18; Êph. 1:22          2 Công. 20:28                                   
3 Êph. 5:23                           4 Êph. 3:10, 21                    
5 1Côr. 1:2; 1Tim. 3:5; 3:15             6 Êph. 1:1
7 Math. 16:18                       8 Math. 18:15, 17                              
9 Math. 18:21; 1Côr. 15:9      10 1Côr. 6:4, 7                    
 11 1Côr. 11:18, 19                             12 1Tim. 1:13                          
13 Luca 16:46; Công. 12:5   14 Êph. 3:10, 21                                
15 Công. 11:26                         16 Êph. 5:24                        
 17 Êph. 5:25                                       18 Côl. 1:24, 25                       
 19 Êph. 5:27                         20 Công. 8:1; 12:1, 2                        
21 Phil. 4:15                             22 1Tim. 5:16                     
23 1Côr. 12:28; 14:12           24 Công. 15:3; 22
25 Công. 14:23                    26 Rôm. 16:1                                     
27 1Côr. 16:19; 1Phi. 5:13    28 Thi 95:1, 2, 6                 
29 Công. 9:31                          30 Khải. 2:1, 8, 12; 3:1, 7
31  Eph. 5:32


















Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Hịch Tín-Nữ (thể song-thất-lục-bát)

Ta, Chàng-Rể Giê-Su Cứu Thế                                 
Đã sẵn sàng Tiệc Đế thiên cung.
Tiệc cưới Chiên Con tưng bừng,
Nàng dâu Tín-Nữ có mừng hay không?
Hay hờ hững trời đông giá tuyết;
Tình chết lặng đáy huyệt từ lâu.
Phấn son, xiêm áo, nhạt màu
Nàng không ngóng đợi, vội mau phai tình!
Này! Sa-ra gương chình ra đó
Hăm-lăm năm đợi có là bao.
Phải khi thời điểm đúng vào
Hạ sanh con trẻ nỗi nào vui hơn!
Này! Mi-ri-am hờn diệt chủng,
Dám liều mình chết cũng băng sông
Đối đầu công chúa Pha-rôn;
Em trai phải cứu còn hơn sống hèn.
Em ấy chính Mô-sen khi lớn
Trở thành người dũng đởm hùng tâm;
Làm nên công sự ầm ầm,
Thiên Vương đại dụng phóng cầm lệ nô.
Này! Đê-bô-ra vô song địch;
Nữ tiên tri cầm thịnh cầm suy.
Được nghe tiếng CHÚA thần uy
Liều mình ra trận nữ nhi anh hùng.
Tướng Ba-rác phục tùng nữ tướng,
“Bà không đi, tôi cũng không đi.”
Vinh thay là bậc nữ nhi
Chỉ vâng phục CHÚA mà ghi sử hùng!
Này! Ru-tơ góa trung phụ chính,
“Mẹ đâu con quyết định bươn theo.”
Tâm tình chung thuỷ sơn keo
Một sương hai nắng chung đeo mẹ chồng.
Này! Ra-háp vốn dòng kỹ nữ
Đã liều thân cứu giữ dân Ta.
Nên cả thành lũy tan ra
Riêng nàng được thoát, riêng nhà được yên.
Ta còn phải nêu tên ai nữa
Những nhi hùng, liệt nữ Thánh Kinh?
Này! Này!  Chớ có lờn khinh
Gương kia soi tỏ cho mình noi theo.
Chớ đèo bám nhẫn đeo đắt giá
Những hột xoàn, cà-rá, kim cương.
Hột xanh, hột đỏ là thường;
Khăng khăng hột trắng, trắng dường pha-lê!
Chớ có hám đề hề túi túi;
Đã đủ rồi cứ dúi dúi thêm
Đô xanh, đô đỏ, đô mềm
Tiền đồ đô đổ, đố kềm được thân!
Chớ quá đổi, đổi chân, đổi móng;
Chớ quá bồi, bồi óng mắt xanh;
Tay vàng, cổ đỏ quanh quanh;
Áo sặc sắc tím, váy xanh xanh nhừ.
Này! Này! Cốt tâm tư trong trắng;
Người bề trong sâu lắng tâm linh.
Lời Chúa còn đó đinh ninh:
Cỏ khô, hoa rụng, sắc thình lình phai!
Là tín-nữ lắm tài bếp núc;
Mẹ chức thiên dạy khúc nôi con,
“Uốn cây uốn lúc còn non
Dạy con từ thưở con còn lên ba.”
Dạy con biết ai là Thiên Chúa;
Thưở nhi đồng đã tựa nương Cha.
Đến khi con lớn rồi xa;
Đường chân lý CHÚA con Ta hết lòng.
Là tín-nữ chữ tòng phải giữ;
Vâng phục chồng hai chữ đoan trang.
Chớ mà mồm cứ oang oang,
Oang nhà, oang cửa, tang hoang có ngày!
Ê-va CHÚA chính tay tạo nắn
Để giúp chồng cố gắng tương lai.
Đường phục vụ CHÚA còn dài;
Gắng mà khích lệ, đỡ tay cho chồng.
Sa-tan nó ngay hông chực phá;
Kế mưu ma quỷ quá tinh vi.
Chớ hờn mà từ chối chi;
Kẻo ma giả bóng Tây Thi, Thuý Kiều.
Vào lắm lắm nuông chìu muôn thứ;
Ra ào ào hương đủ mùi yêu.
Đến hồi lỡ vỡ mọi điều,
Tình chăn gối mặn đã thiu nguội vàng!
Giàu vì bạn, còn sang vì vợ;
Cửa nhà danh giá ở tay ngươi.
Vào trong chồng mến, con cười;
Ra ngoài xóm nể, bao người ngợi khen.
Ta biết bao điều trên chẳng dễ.
Nỗi trong nhà nỗi để ngoài sân.
Lại thêm nỗi phải dấn thân
Tiền thêm kiếm phụ đỡ đần gia cơ.
Lắm khi ngươi cơ hồ kiệt sức;
Nổi tam bành trút tức đổ ghen.
Một cơn chén dĩa ten ben,
Nồi cong, chảo móp, gạo đen, muối hồng!
Lắm khi tưởng hết chồng, con nỗi;
Nghĩ thân mình quá đỗi xót xa:
“Đau đớn thay phận đàn bà,
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.”
Không, Ta bảo rằng không phải thế!
Hễ khi ngươi kiệt quệ, đến đây;
Ta hằng đứng đỡ đêm ngày
Mà ngươi chẳng thấy, cố cày sáng đêm!
Lời Ta hứa chẳng thêm chắng bớt:
Ma-thi-ơ hăm mốt xem ngay;
Rõ ràng câu chẵn hăm hai:
Xin chi được nấy, chỉ “xài” đức tin!
Thế mà cứ cố tình “tiết kiệm”
Mất gì đâu khi kiếm tìm Ta?
Ấy do ngươi thoái thác ra,
Tình ngươi đã nhạt, đã xa Ta rồi!
Ối! Trăng ấy mây trôi muôn thưở
Mà tình ngươi dở dở, ương ương.
Ngày nào kết ước thiên đường,
Ta vừa khuất bóng ngươi bươn theo đời!
Này là lúc nghỉ ngơi phút chốc;
Lắng đọng lòng khóc lóc với Ta.
Ta là Chàng-Rể-Phương-Xa;
Hãy khơi đèn thức, lơ là thiệt thân!
Hãy nhớ chuyện mười nàng trinh nữ;
Dại và khôn hai chữ đối nhau:
Khôn là trách nhiệm, sẵn, mau.
Dại là cố ý tụt sau, vô tình.
Này! Ma-ri đồng trinh thiếu nữ
Sẵn chấp hình án tử như chơi;
Khi thiên sứ báo tin trời:
“Ngươi đây sẽ gánh bào thai thiên đình.”
Hay! Hay lắm!  Cuộc tình cảm động:
Ma-ri, Giô-sép sống đức tin;
Thì ơn CHÚA đổ nghìn nghìn.
Ngươi mau bắt chước gìn gìn giữ ngươi.
Kiếm chồng đợi kiếm người trong CHÚA
Chớ dại mà kiếm lụa nơi dê
Suốt đời ách nặng áng nề;
Chồng chùa, vợ CHÚA, đề huề được chăng?
Kẻ thì tối lên trăng tắm nước;
Kẻ thì chiều xuống nước tìm trăng!
Mỗi người mỗi nẻo được chăng?
Được thì cũng phải cắn răng mới thành!
Răng cắn miết cái chành, cái chỏng
Như đũa so cái hổng cái cao;
Làm sao gắp mắm, lựa rau?
Cơm canh chẳng ngọt, chẳng lâu tan tành!
Ta vẫn biết làm thân con gái,
Đường cảm tình lắm trái chua cay.
Khi yêu, yêu đắm, yêu say,
Một khi đã trót trao tay cho tình.
Thì thôi phó vận mình cho số;
Hạt mưa rào biết chỗ nào sa?
Xem gương tín-nữ Đô-ca:
Một thân góa bụa, hằng hà chị em.
Đời tận tụy may rèm khăn áo,
Giúp người nghèo ấm áp xiêm y.
Ngặt thay bịnh phải tử quy;
Ta làm phép lạ tức thì phục sinh.
Nên ngươi chớ than tình trách mộng.
Cốt tại là sống động trong Ta.
Rồi ơn thiên thượng sa sa;
Phước thiêng, lộc hạnh gia gia không ngừng.
Này xem đấy phục hưng Trung Quốc;
Tám phần mười do gốc nữ nhi.
Chị em tín-nữ là chi!
Thánh Linh tuôn đổ không gì lường đo.
Ta đem đến tự do bình đẳng,
Nam, nữ cùng ngẩn mặt như nhau.
Vậy mau đem ánh nhiệm mầu:
Lời Ta, Lời sống, Lời lau sạch lòng;
Lời đem lại minh công, bác ái;
Lời phục chinh vạn trái tim đau.
Lời Ta ngươi đã cất đâu?
Khi thơ tình ái thuộc làu gấp ba!
Thương thay tánh đàn bà nhi nữ!
Hay uỷ mị ướt ướt an an.
Ấy là tình cảm chứa chan;
Ấy là tình cảm tự ban từ Trời.
Ta cũng thế, hơi hơi là khóc
Khóc cho người chết chóc biết ăn,
Biết đi, biết nói, biết cười,
Mà linh hồn đã chết rồi từ lâu!
Nay hãy ngó xóm đầu xóm cuối;
Đã bao người sa lưới tay ngươi?
Là tay đánh cá lưới người
Như Ta đã gọi mấy mươi năm rồi!
Này! Hãy ngước nhìn đời cho rõ:
Trưng Nữ Vương múa võ ra oai
Hận chồng Thi Sách chết oan;
Hận quê hương bị Mã lăng nhục hoài.
Bà liền nổi giận mài gươm sắc;
Quyết một lần sống thác thì thôi.
Cùng em Trưng Nhị lên ngôi
Một thời oanh liệt sử sôi ghi đời.
Huống chi tín-nữ ngời gươm báu
Gươm Thánh Linh xuyên thấu tâm linh
Mau mau chiêu mộ tân binh;
Lập ban chứng đạo cứu tinh đồng bào.
Ta đây sẵn đứng vào trận quyết
Sống cho ngươi, và chết cho ngươi.
Và kia Đạị Yến gọi mời;
Đang chờ ngươi đó; hãy ngồi bên Ta.
Ngươi sẽ ngự ngôi là Nương Sử
Ta sẽ là Hoàng Tử chốn cao
Cùng nhau hội ngộ vườn đào;
Vui nào vui sánh, mừng nào mừng hơn!

by Thang Chu
www.mondojesus.blogspot.com
January 16, 2012

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012

Hịch Tín-Nam (thể song-thất-lục-bát) - edit lần 2

Ta, Sư-Tử-Giu-đa,  Đấng Christ,1
Sau trận thư hùng tít trời xanh
Binh Sa-tan đã tan tành,2
Nhưng còn dãy dụa cố dành thế gian.
Nên Ta phải giáng trần soạn sửa
Máu đào tuôn huyết rửa đồi lam.
Trên cây thập giá âm thầm
Xuống uy gọi những tín-nam-môn-đồ.

Này cảnh giác mưu mô quỷ dữ
Nó lộng hành tung đủ mọi linh:
Khi sư tử rống rập rình3
Ai mà sơ hở cướp rinh đi liền;
Khi chiên rất hiền hiền ngoan đạo
Ai có ngờ sạo sạo mưu gian
Khi thiên-sứ sáng rạng ngần;4
Mục-sư, chấp-sự, trưởng ban, phó ngành!

Ôi! Ta thấy rành rành trước mặt:
Bao tín-nam khặc khặc mắc mưu;
Khặc hoài mà dãi còn lưu
Nên đà nhuốm bịnh nặng như can-xờ (cancer).
Bịnh thứ nhất lụy bờ nhi nữ;
Thoáng bóng hồng ngỡ cứ lên mây;
Điều răn thứ bảy quên ngay:
“Tà dâm chớ phạm” hoặc ngày hoặc đêm.5
Ngươi chắc biết thân đền thờ thánh?6
Đức Chúa Trời vào sáng ra trưa,
Ngự lòng để đổ cơn mưa
Thánh Linh siêu việt dư thừa quyền năng.
Bịnh thứ  hai hăng hăng hổ hổ,
Tắm men say nổ nổ hơn bom;
Sanh ra chứng dối om sòm.
Điều răn thứ chín chẳng còn hiệu cơn.7
Bịnh thứ ba ma-môn đắm đuối;
Sáng, tối lo cắm cuối làm ăn;
Quên ngày, quên tháng, quên năm
Quên thờ phượng Chúa, quên thăm đạo tình.
Bịnh thứ tư hình hình ảo ảo,
Chốn mộng vào ả ả phù dung;
Lên trăng xuống biển cái đùng
Không cần hỏa tiễn chỉ dùng mũi kim!

Ối! Ta chợt nhói tim nhức óc
Thấy bầy chiên dở khóc dở than!
Say tình, say thuốc miên man
Đâu còn sức lực mà dàn chiến công!

Đâu đã hết ma thông quỷ kế
Sa-tan còn kể lể thở than:
“Làm sao tiền chớp nhanh nhanh?8
Ca-si-nô đó tanh bành một đêm!
Nhất-dạ-đế-vương thêm khoái lạc
Đời ngắn dài có khác chi đâu?”
Sa lầy từ đó ngập đầu
Xuống đen, lên đỏ, đỏ ngầu mắt chiên!

Tứ đổ tường đi liền tứ khoái.
Ăn, ngủ hoài chẳng đoái học Kinh
Lời thiêng phai nhạt mất linh
Gươm hai lưỡi đã thình lình gãy ngang!9
Kinh Thánh đã nhện giăng lưới phủ;
Câu gốc làu thuộc đủ từ lâu;
Giờ đây chôn dưới xí ngầu,
Xí già, xí tố, xí đầu, xí đuôi!
Lắm khi xui, ngược xuôi kiếm chuyện
Moi tiền vợ. Quyến luyến gì đâu!
Lời Ta ngươi đã quên mau:
Yêu vợ như thưở ban đầu mới quen.

Ôi! Đau đớn còn trên thập tự,
Ngươi lại đành đâm hự hông Ta!
Một nhát xối xả máu ra
Còn hơn La-mã ngày nào giết Ta!
Ta đã chết để mà ngươi sống,
Nay nỡ nào lại đóng đinh thêm.
Trời ơi! Đất động rền rền
Cửa mồ đã mở đặt nền phục sinh!10
Ta, Sư-Tử, Chúa linh rừng thẳm
Đã đạp đầu quỷ rắn yêu tinh;
Mà nay ngươi chết thình lình
Giữa thời tuổi trẻ tâm tình mất đâu?
Hãy vực dậy! Gục đầu thống hối
Ta đã làm trăn trối cho ngươi:
“Cha ơi mọi sự trọn rồi!”11
Chương trình cứu chuộc đã bồi hoàn xong.

Mau quay trở bước phong trần cũ;
Ân sủng thần rất đủ cho ngươi:
Tội dù nặng máu đỏ tươi
Huyết Ta linh nghiệm gấp mười gấp trăm.
Xem Đa-vít ngập dằm trong tội,12
Ta đã gọi hối lỗi ăn năn;
Phê-rơ đã ngã rần rần,
Ân Ta đủ lớn vầng vầng như mây.
Chớ nghe xúi một bầy quỷ sứ
Rằng: “Tội ngươi quá dữ như son!”
Còn trời, còn nước, còn non,
Tội ngươi Ta xóa nên hòn tuyết trong!13

Nhưng chớ dễ tráo lòng bội nghĩa
Phục hồi rồi mau hãy tránh xa
Đường ma, lối quỷ, ngõ tà:
Sướng sung chốc lát; khóc la vạn đời!
Kìa bao người đang ngồi trong tối
Chờ ánh dương chói lối thoát li
Hãy mau xung trận! Chờ chi?
Ta đây chực sẵn tức thì tiếp tay..
Này mấy điều từ nay phải nhớ:
Thờ phượng đều chớ bỏ thành quen;
Chớ cho nước đã đánh phèn
Tạo cơ ma quỷ bùn đen lẫn vào.
Thông công thiết dạt dào tình cảm
Cùng tín-nhân, lãnh đạm chớ nên.
Đại lịnh thứ nhất chớ quên:
Yêu Thiên Chúa trước, yêu thêm nhân loài.
Môn-đồ-hoá ngày ngày tập luyện;
Đường càng dài càng quyết tâm đi.
Chồn chân, mỏi gối có khi,
Luyện công, luyện khí khó gì cũng qua.
Đại sứ mạng phải là ánh đuốc
Soi dẫn đường bước trước, bước sau.
Nhìn đâu cũng thấy khổ đau,
Cả nhân loại ngóng đã lâu Tin Lành.

Hỡi hết thảy thiện-nam-tín-hữu!
Hãy giơ tay cầu cứu với Ta.
Ta là Sư-Tử-Giu-Đa,
Hoàn cầu Chúa Tể lập ra muôn loài.
Ta sẽ nghe đoái hoài giải cứu.
Ta đã nghe tiếng rú Sa-tan,
Nó đang dãy chết ban ban
Mỗi khi ngươi cất lời than nguyện cầu.
Hãy giơ thẳng nhiệm mầu tay thánh,14
Khói nguyện cầu quyện sánh lư hương.15
Quyền năng từ cõi thiên đường
Tuôn sa sấm sét, lửa hừng, đất tung!
Lời cầu ấy thế rung gian động;
Hãy bền lòng tận dụng không thôi.
Ta đây đã hứa một lời:
“Tìm, gặp.  Xin, được.” Chớ ngơi gõ hoài!16

Nay mọi sự trong ngoài đã tỏ,
Chẳng việc gì quá khó cho ngươi.
Có khó là vì biếng lười:
Ta-lâng đem dấu.  Dễ ngươi chủ mình!17
Rồi Ta sẽ thình lình chợt đến.
Thưởng cho người kính mến yêuTa.
Còn kẻ gian ác tà tà
Con đường sự chết xà xà ngay kia!

by Thang Chu
www.mondojesus.blogspot.com

January 11, 2012

Notes:

(1) Khải 5:5              (2) Luca 10:18
(3) 1 Phi. 5:8            (4) 2 Côr. 11:14
(5) Xuất. 20:14        (6) 1 Côr. 3:16, 17
(7) Xuất. 20:16          (8) Xuất. 17; 1 Tim. 6:10
(9) 1 Tim. 4:12          (10) Math. 28:2
(11) Giăng 19:30       (12) 2 Sam. 12:9-14
(13) Ê-sai 1:18           (14) 1 Tim. 2:8
(15) Khải. 8:3-5         (16) Math. 7:7-8
(17) Math. 25:18