By Thang Chu
California – January 3, 2016
Tin Lành Việt Nam từ lâu đã bị dạy sai là không làm
“chính trị.” Rồi do hiểu sai “chính trị”
nên suy ra hễ làm gì dính líu đến vấn đề công bằng xã hội, giúp đỡ người cùng
khốn, bênh vực người bị áp bức, là bị buộc vào làm “chính trị”!
Thậm chí có người nói chỉ rao giảng Lời Chúa mới
được phước, còn bị bắt bớ vì nhân danh Chúa và tình yêu của Ngài mà lên tiếng
cho công lý sẽ bị mất phước!
Nhưng Chúa Giêsu rõ ràng phán, “Nhưng khốn cho các ông là người Pha-ri-si,
vì các ông dâng phần mười bạc hà, rau cần, và mọi thứ rau cỏ, mà bỏ qua công lý
và lòng yêu kính Đức Chúa. Các ông cần
phải làm các điều này nhưng đừng bỏ các điều kia” (Lu-ca 11:42 NVB).
Tình yêu của Đức Chúa Trời luôn thể hiện qua hành
động dấn thân giúp người. Chúa Giêsu là
hiện thân của tình yêu đó qua các lời lên án của Ngài về sự bất công và áp bức
của giai cấp lãnh đạo tôn giáo lẫn chính trị được thấy đầy dẫy từ Sáng Thế Ký đến
Khải Huyền. Thậm chí Chúa Giêsu dám gọi
bạo chúa Hê-rốt là “con chồn cáo” và các vị Pha-ri-si là “mồ mả tô trắng.” Chúa Giêsu phán rõ làm gì thì làm nhưng không
được “bỏ qua công lý.”
Tin Lành Việt Nam đã tốn quá nhiều tiền xây nhà thờ
bê-tông, gạch ngói hàng triệu US đô-la thậm chí hàng trăm ngàn US đô-la cho
truyền giáo mỗi năm, nhưng lại bỏ quên những người nghèo khổ, những thương phế
binh, những cô nhi góa phụ, những dân oan, những người bị tra tấn bằng bạo lực
hoặc tinh thần đến chết (như trường hợp tín đồ Tin Lành anh Đoàn Thành Trực chết
tháng 9 năm 2011 ngay tại đồn công an).
Riêng việc xây nhà thờ cũng đã thấy cái vô tâm của
những lãnh đạo Tin Lành. Không một nhà
thờ nào có lối đi đặc biệt cho người phế tật!
Chính tôi đã bồng một thanh niên bị chứng tê cứng người lên điện thờ
(santuary) tại nhà thờ Tô Hiến Thành, Sài Gòn, mỗi tuần suốt cả năm cho đến khi
tôi đi Mỹ. Những nhà thờ xây dựng to lớn
mới đây cũng vô tâm y vậy, như nhà thờ Tây Ninh. Và còn bao nhà thờ Tin Lành vậy nữa!
Anh chị em Tin Lành phải học hiểu anh chị em Công
Giáo. Như Dòng Chúa Cứu Thế đã nghĩ đến
những thương phế binh. Hoặc những linh mục
dám lên tiếng cho công bằng bác ái và trả giá bằng tù đày thậm chí cái chết. Các vị làm theo lời Chúa Giêsu đã dạy dám lên
tiếng cho công lý chống những “chồn cáo.”
Người Tin Lành đã vịn cớ “không làm chính trị” để
trốn tránh trách nhiệm và sứ mạng của Đức Chúa Trời: “Con hãy nói lên thay cho những kẻ không quyền phát biểu; Hãy nói lên
quyền lợi của mọi kẻ cùng cực. Hãy nói lên,
hãy phán đoán công chính; Hãy bênh vực quyền lợi của những người nghèo nàn, thiếu
thốn.” (Châm Ngôn 31:8, 9). Thậm chí
có ai nói lên là bị gán cho tội “chính trị.”
Vì thế Tin Lành mất phước! Và đến
nay, sau 100 năm, chỉ có 1,4% dân số Việt xưng mình là Tin Lành, trong đó hết
2/3 là người sắc tộc thiểu số, là những người bị đau khổ và chịu áp bức nhiều nhất!
Tôi có hỏi một người Tin Lành tin rằng, “Tin Lành
không làm chính trị,” rằng: “Anh muốn các tổng thống Mỹ là tín đồ Hồi, Phật, Khổng,
Lão, hay Chúa?”
Riêng Tin Lành Việt Hải Ngoại, lẽ ra phải lên tiếng cho công lý trong danh Chúa Giêsu hơn ai hết vì được ở trong những xứ sở Tin Lành đặt công lý làm đầu, lại càng im lặng hơn ai hết. Phải chăng họ im lặng vì sợ không được về Việt Nam? Nước nào giá trị vĩnh cửu, Việt Nam hay Thiên Đàng?
Câu hỏi này gợi lên sự thật là càng yêu Chúa càng
phải dấn thân vào đời sống xã hội con người qua mọi lĩnh vực, quan trọng nhất vẫn
là chính trị vì nó ảnh hưởng đến mọi phương diện sống của con người.
Hai câu Kinh Thánh sau đây khiến chúng ta suy nghĩ
thêm:
“Phước cho nước
nào có CHÚA làm Đức Chúa Trời mình, dân tộc nào được Ngài chọn làm cơ nghiệp.”
(Thi Thiên 33:12)
“Hãy cất xa
khỏi Ta tiếng ca hát ồn ào, Ta chẳng muốn nghe tiếng đàn hạc của các ngươi! Nhưng hãy để cho sự xét xử công bình trào lên
như nước, sự chính trực như dòng sông không hề cạn!” (A-mốt 5:23, 24)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét