Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Đức Chúa Trời Ở Korea (tiếp theo 2)

 Chương 10.
 Không Ai Bằng Chúa

   Một buổi sáng, sau khi vào bệnh viện để cấp cứu vì con mắt bị chảy máu, tôi vừa bước ra khỏi cổng, trời lại đổ cơn mưa lớn. Mắt nhức nhối nên tôi phải nhắm cả hai con; đứng bên lề đường. Không biết sẽ về trường bằng cách nào nên tôi cúi đầu cầu nguyện: “Chúa ôi! Xin cho con có xe để về trường.  Con lạnh lắm!  Vừa dứt tiếng, tôi bỗng nghe một giọng nói mạnh mẽ, tiếng Hàn: Lên xe! Lên xe!  Một cánh tay kéo mạnh tôi lên xe và cười sảng khoái.  Bước lên ngồi xuống ghế, tôi mới nhận ra đó là xe buýt của trường.   Tôi không hề biết tuyến đường này lại có xe đưa đón của trường chúng tôi qua lại.  Thật là kỳ diệu! Chúa biết tất cả những nhu cầu của con cái Ngài từng việc lớn đến việc nhỏ.  Khi chúng ta cô đơn, tuyệt vọng và biết kêu cầu nhờ cậy Ngài với tấm lòng tin cậy tuyệt đối, thì Ngài sẽ đáp lời.



“Người công bình kêu cầu, Đức Giê-hô-va bèn nghe,

“Và giải cứu người khỏi sự gian truân

“Đức Giê-hô-va ở gần những người có lòng đau thương

“Và cứu kẻ nào có lòng thống hối.”



 Trong những ngày này, anh em cùng phòng ai cũng bận rộn viết luận án tốt nghiệp.  Còn tôi, việc học hành đành gát qua một bên. Ngày và đêm, tôi lên Chapel một mình, qùy xuống trong căn phòng rộng lớn và vắng lặng để thỏ thẻ cùng Chúa, nghiêm túc nhìn lại chính mình, xưng hết những lỗi lầm dù lớn hay nhỏ mà bản thân đã vấp phạm cùng Chúa trong những năm tháng qua.    Trong những giờ phút ấy, thật là phước hạnh vì tôi cảm thấy lòng thanh thản vì biết chắc Chúa đã xóa đi những vi phạm của chính mình.  Tôi nghe chừng như Chúa ôm tôi vào lòng và phán rằng:

 “Ấy là Ngài tha thứ các tội ác ngươi

   “Chữa lành mọi bệnh tật ngươi

       “Cứu chuộc mạng sống ngươi khỏi chốn hư nát,

       “Lấy sự nhơn từ và sự thương xót mà làm mão triều mà đội cho ngươi.”

                                                         (Thi Thiên 103: 3,4)

Tạ ơn Chúa! “Đức Giê-hô-va thương xót kẻ kính sợ Ngài, khác nào cha thương xót con cái mình vậy.” Tung hô danh Chúa! Con ngợi khen Ngài.  Cả thế gian hãy ngợi khen và biết ơn Chúa!

 Dạo này, tôi thường lội bộ ra bưu điện để gọi điện thoại về nhà.  Từ trường ra đến bưu điện phải mất đến hai mươi phút.  Thời tiết lạnh kinh khủng thường dưới hai hay ba mươi độ âm, rất dễ chết cóng.  Mỗi lần đi như vậy, tôi lại cầu xin Chúa: “Chúa ôi! Cho con xe đi bưu điện, con nhớ nhà quá!” Bỗng có một anh em sinh viên nào đó, có lúc là giáo sư ghé thăm tôi và hỏi xem tôi muốn được giúp gì.  Tôi liền đưa cái card điện thoại và mỉm cười.  Thế là tôi có phương tiện Chúa cho đi khi có nhu cầu bởi vì tôi nhờ cậy Chúa.

 Rồi một chiều nọ, tôi bách bộ đến nửa chặng đường; nhưng không thể nào bước thêm được nữa vì trời lạnh như đông đá.  Tôi ngồi xuống, giấu mặt trong cổ áo len và cầu xin Chúa giúp đỡ.  Lần này không có xe cộ của anh em đưa đón vì chiều cuối tuần.  Chúa lại có cách khác che chở.  Ngài cho mặt trời bỗng hừng lên  chiếu thẳng vào chỗ tôi ngồi. Tia nắng ấm làm cho tôi đỡ rét và tiếp tục bước đi trở về trường.

Nỗi thèm khát của tôi trong giai đoạn này là được nói và nghe tiếng Việt.  Tôi thèm hơn bất cứ thứ nào khác bởi vì đa số sinh viên Hàn ở đây không nói giỏi tiếng Anh.  Còn tiếng Hàn tôi chỉ biết đôi chút.  Chính vì vậy, tôi mong có người nói tiếng mẹ đẻ của mình để được chia sẻ, tâm sự những nỗi niềm.  Tôi lại nhờ cậy Chúa.  Mắt dán chặt vào chiếc điện thoại để bàn và cầu xin: “Chúa ôi! Con muốn nói tiếng Việt.” Lạ lùng thay, chuông điện thoại lại reo lên.  Có thể là giọng con gái tôi từ California gọi qua, có thể là Mục sư Lê Tự Cam từ Oregon gọi đến.  Và, có thể là những người công nhân Việt Nam mà tôi đã từng làm chứng cho họ tin Chúa gọi đến thăm hỏi.  Không biết bao nhiêu lần xảy ra tương tự như thế.  Chính những điều này khiến cho đức tin tôi mỗi ngày thêm mạnh mẽ; cũng như nhận biết rằng Đức Chúa Trời là người Cha thiết hữu, thân thiện và đầy quyền năng luôn luôn dõi mắt và bước đi với con cái yêu dấu của Ngài.  Tất cả những điều này ứng nghiệm Lời của Chúa.



“Trong khi cầu nguyện, các ngươi lấy đức tin xin việc gì bất kỳ, thảy đều được cả.”

                             (Mathiơ 21:22)

 Trong ngày gian truân hãy kêu cầu cùng ta:

 “Ta sẽ giải cứu ngươi, và ngươi sẽ ngợi khen ta.”

                             (Thi Thiên 50: 15)


 Loáng thoáng ngày tốt nghiệp đã đến.  Một số anh em trong lớp chúng tôi đã hoàn tất luận án tốt nghiệp.  Bây giờ mọi người được mặc áo chùng đen cười nói vui vẻ trước sân trường.  Những giáo sư trịnh trọng trong những chiếc áo nghi thức sọc đỏ, sọc xanh rực rỡ.  Trên đầu mỗi người đội những chiếc mũ màu đen như bày tỏ chứng cớ của kiến thức, hay ít ra cũng nói lên được một chặng đường thành công mà trên đời họ đã đạt được.  Những hình ảnh ấy có chút gì đó có vẻ vừa kiêu sa nhưng lại vừa quyến rũ! Nhiều người thân của sinh viên tốt nghiệp mang những bó hoa xinh đẹp bọc trong những chiếc khăn vải màu hồng đến chúc mừng.  Còn tôi, một mình đứng nép bên hiên nhà trọ nhìn ra bên ngoài cố kiềm lòng mình để khỏi khóc thành tiếng.  Nhưng, cổ họng nghèn nghẹn và nước mắt vẫn cứ chảy xuống.

        Sân trường hôm ấy bỗng dưng ấm áp lạ thường! Tuyết đã tan.  Những cây anh đào vừa chớm nụ với những sắc màu rực rỡ.  Trên bầu trời trên xanh thẳm, một con chim đơn độc cứ bay một mình và cất lên cái giọng quen thuộc nhưng cũng khá nhức nhối cõi lòng:

“Cắt cô cắt cụt, cắt cô cắt cụt.” Tôi trở vào căn phòng trọ im ắng, lạnh lẽo và hình như trong lòng tôi cũng nghe được tiếng phán thật rõ rang từ nơi Cha:



“Dầu núi dời, dầu đồi chuyển, nhưng lòng nhơn từ ta đối với ngươi chẳng dời khỏi ngươi, lời giao ước bình an chẳng chuyển, Đức Giê-hô-va, là Đấng thương xót ngươi, phán vậy.

“Hỡi người đương cùng khốn, bị bão lung lay, mất sự yên ủi, này ta sẽ lấy đơn sa lát đá ngươi, sẽ lập nền ngươi bằng thanh ngọc.”

                                                 (Ê-sai 54: 10,11)



          Cảm ơn Chúa đã cho quý vị và các bạn kiên nhẫn theo dõi câu chuyện về Tình Yêu và Quyền Năng của Đức Chúa Trời đến đây:  thật ly kỳ, hấp dẫn phải không thưa quý vị và các bạn?  Nhưng quyền năng và tình lùng của Chúa chúng ta chưa dừng lại ở đây.  Những lời chứng sẽ được tiếp tục qua các phần: Đức Chúa Trời ở Hoa Kỳ, Đức Chúa Trời ở Việt Nam, Đức Chúa Trời ở Khắp Mọi Nơi sẽ lần lược được post lên và gửi đến qúy vị và các bạn.

   Xin nhớ đến anh  em chúng tôi cầu nguyện với Chúa để xin Ngài bảo vệ, che chở, ban thêm sức cho anh em chúng tôi làm xong phần việc mà Đức Chúa Trời đã giao phó.

   Xin chân thành cảm ơn quý vị và các bạn.

  Trong tình yêu của Cứu Chúa Jê-sus

    MS Lê Văn Thể

thevanle1711@yahoo.com




     Chương 11: Bài Học Từ Hoạn Nạn

    Tôi trở về Đà Nẵng, thành phố thân yêu của tôi để bắt đầu cuộc sống mới.  Cho dù những hình ảnh cuối cùng của những đầy tớ Chúa thân yêu tiễn tôi ra bến xe buýt trong nước mắt, vẫn còn vương vấn đâu đó trong lòng.  Họ để lại trong tôi những dấu ấn khó quên.   Tuy nhiên, để chiến đấu với hiện tại và  sống xứng đáng cho Chúa trong những ngày sắp đến, tôi xem những gì xảy ra ở Chonju chỉ là giấc mơ dài, giống như dân Chúa thuở xưa đi vào đất hứa Ca-na-an, rồi lưu lạc trong đồng vắng.  Họ đã trải qua bao năm tháng đói khát, rách rưới và nhiều đau khổ.  Nhưng Đức Chúa Trời đã đi cùng họ, giải cứu họ, cung cấp thức ăn ma-na và chim cút.

 Vậy, chiều lại có chim cút bay qua phủ trên trại quân; đến sáng mai lại có một lớp sương ở chung quanh trại quân. Lớp sương đó tan đi, trên mặt đồng vắng thầy có vật chi nhỏ, trìn như hột sương đóng trên mặt đất. Khi dân Y- sơ-ra-ên thấy, bèn hỏi nhau rằng cai chi vậy? Vì chẳng biết vật đó là gì. Môi- se bèn nói cùng dân sự rằng: Ấy là bánh mà Đức Giê-hô-va ban cho các ngươi làm lương thực đó.”

                             (Xuất Ê-díp-tô-ký 16: 13; 14; 15)

 Bây giờ tôi không có lý do gì để buồn thảm nữa. Dân Chúa lang thang trong hoang mạc bốn mươi năm.  Còn tôi, chút hoạn nạn ấy chẳng qua là vì được Đức Chúa Trời thương xót nên Ngài cho roi vọt, rồi Ngài lại băng bó vết thương, và tiếp trợ mọi nhu cầu.
Nếu cuộc sống cứ phẳng lặng, êm xuôi thì lòng tự hào và kiêu hãnh của con người lại nổi sóng.  Tôi tạ ơn Chúa vì Ngài đã làm ơn và thương xót dẫn dắt tôi bước đi trong đường lối của Ngài.  Nếu không có Chúa, cuộc đời tôi chắc hẳn là vô nghĩa, rồi đến chỗ hư mất trong hỏa ngục đời đời.  Một khi chúng ta có tiền bạc, địa vị, quyền thế trong tay là cơ hội dễ bị cám dỗ; sống xa Chúa vì có rất nhiều cạm bẫy vây quanh.



 Ta sẽ dạy dỗ ngươi, chỉ cho ngươi con đường phải đi;

 “Mắt ta sẽ chăm chú ngươi mà khuyên dạy ngươi,

 “Chớ như con ngựa và con la, là vật vô tri;

 “Phải dùng hàm khớp và dây cương mới cầm chúng nó được,

 “Bằng chẳng, chúng nó không đến gần ngươi.”

                            (Thi Thiên 32: 8;9)

     

    Trong khi trở về với gia đình, đây là thời gian tốt nhất để suy tư về ý nghĩa của một cuộc sống phước hạnh trong Chúa.  Nó chẳng phải là bí quyết gì cao xa hay khó hiểu.  Đơn giản là tấm lòng tin cậy Chúa tuyệt đối, vâng phục Ngài trọn vẹn và biết sống thỏa lòng.  Khi đối diện với lời Chúa, nghiền ngẫm những chân lý mầu nhiệm mà Đức Chúa Trời đã phán dạy qua Kinh Thánh, tôi nhìn nhận ra những vấp phạm, sai trật trong đời sống của mình và ăn năn cùng Chúa.  Không có điều gì xảy ra vô cớ.  Tôi tạ ơn Chúa về hoạn nạn và tin chắc rằng Ngài sẽ chữa lành cho.



                Tôi đã bị hoạn nạn thật lấy làm phải,

                “Hầu cho học theo luật lệ của Chúa…

                “Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi biết rằng sự xét đoán của Ngài là công bình

                Và ấy bởi sự thành tín mà Ngài làm cho tôi khổ nạn.”

                                       (Thi Thiên119: 71, 75)



        Tôi nhớ đến lời an ủi của vị giáo sư Ingo, người Đức khi còn nằm trong bệnh viện: “Em cứ khóc đi!  Nhưng hãy tin rằng những giọt nước mắt của em hôm nay sẽ là những hạt ngọc trong tương lai.”  Điều quý giá của mỗi chúng ta là tấm lòng chứ không phải đôi mắt.  Có mắt mà không nhìn thấy Chúa thì ích chi!

         Quả thật như vậy, tạ ơn Chúa vì tấm lòng tôi được gặp gỡ Chúa.   Đôi mắt tâm linh của tôi nhìn thấy Ngài rõ ràng, cho nên tôi ôm chặt lấy Chúa để kêu cầu:



            “Đức Chúa Trời ôi! Xin thương xót tôi,

            “Vì linh hồn tôi nương náu nơi Chúa

            “Phải, tôi nương náu mình dưới bóng cánh của Chúa,

            “Cho đến chừng tai họa đã qua.

            “Tôi sẽ kêu cầu cùng Đức Chúa Trời Chí- Cao

            “Tức là Đức Chúa Trời làm thành mọi việc cho tôi.”

                                        (Thi Thiên 57:1;2)



        Tận đáy lòng, tôi tin chắc một điều Ngài sẽ giải cứu tôi ra khỏi những phiền muộn tạm thời, và sẽ chỉ cho tôi con đường mà Ngài đã lựa chọn cho mình.   Lời của Chúa có năng quyền đem lại cho tôi sự bình an và tin cậy.  Trong hoạn nạn đã qua, tôi ăn năn cùng Chúa vì đã quá lo lắng đến xác thịt của mình và yêu cái vẻ đẹp bề ngoài hơn là quan tâm đến ý định tốt lành của Chúa.   Tôi đọc lại sách Gióp để tìm ra những bài học của khổ nạn và tình yêu của Đức Chúa Trời đối với con dân của Ngài.   Cảm ơn Chúa, Ngài đã mở mắt tôi ra nhìn thấy được kế hoạch lâu dài đã được hoạch định cho bản thân mình. 

        Tôi  rời khỏi cái giường bệnh tật, yếu đuối, đứng lên một cách mạnh mẽ rồi học thuộc lòng những câu Kinh Thánh này, để làm vũ khí cự địch lại tiếng nói thì thầm, bi quan của ma quỉ:

  

        “Ta đã lập giao ước cùng kẻ được chọn của ta

        “Ta đã thề cùng Đa-vít, kẻ tôi tớ ta mà rằng:

        “Ta sẽ lập dòng dõi ngươi đến mãi mãi

        “Và dựng ngôi ngươi lên cho vững bền đến đời đời…”

       “Tay ta sẽ nâng đỡ ngươi

       “Cánh tay ta sẽ làm cho ngươi mạnh mẽ.”

                        (Thi Thiên 89: 3,4, 21)



         Trời Đà Nẵng  những ngày cuối Xuân thật đẹp.  Tôi đi rửa mặt, chải đầu, thay áo rồi thong thả bước lên sân thượng của nhà mình nhìn về phía đông của thành phố.  Ánh đèn rực sáng nhấp nhô bên bờ sông Hàn. Gạt phăng đi những suy nghĩ tiêu cực, tôi nghĩ đến những ơn phước mà Đức Chúa Trời đã ban cho bản thân và gia đình.  Tôi đếm lại bao nhiêu điều tốt lành mà Đức Chúa Trời đã cho tôi nếm trải.  Ôi, Đức Chúa Trời diệu kỳ!  Bằng những suy tư tích cực, tôi quỳ gối xuống sân thượng thưa với Chúa rằng:

         Lạy Cha yêu thương của con!  Xin chữa lành hẳn vết thương trên da thịt và trong lòng con.  Xin ban cho con sức mạnh để tiếp tục cuộc sống và làm điều gì đó để vui lòng Chúa.”  Thế rồi, trong tâm linh sâu thẳm của mình, tôi nhận ra được tiếng Chúa, tôi biết phải làm gì có ích cho công việc Chúa.  Nghĩ đến ngôi trường dạy ngoại ngữ của mình đang bỏ ngỏ và những linh  hồn  hư mất không biết Chúa  Jê-sus là ai,  lòng tôi rạo rực trông chờ ngày trở lại bục giảng… 

         Nhìn về phía núi Sơn Trà, một khoảng trời bao la, bát ngát như tình yêu vô bờ bến của Cứu Chúa Jê-sus.  Ngài đang ngồi bên hữu của Đức Chúa Trời để cầu thay cho chúng ta.



         “ Người ta sẽ chẳng gọi ngươi là kẻ bị bỏ nữa, chẳng gọi đất ngươi là đất hoang vu nữa; nhưng sẽ gọi ngươi là kẻ mà ta ưa thích và đất ngươi sẽ được xưng là kẻ có chồng, vì Đức Giê-hô-va sẽ ưa thích ngươi, và đất ngươi sẽ có chồng.”

                                           (Êsai 62: 4 )


------------------------

                Kỳ tới:   Giã Từ Quê Hương



Quý vị sẽ chiêm ngưỡng  sự giải cứu ngay tức khắc của Đức Chúa Trời, người Cha  Quyền  Năng duy nhất; giàu  lòng yêu thương, không hề chậm trễ…

       By Ms Lê Văn Thể

         thevanle1711@yahoo.com

Không có nhận xét nào: