Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 30 tháng 11, 2011

Sorino

Sorino là tên người bạn người Mông-cổ chúng tôi mới quen hôm thứ Bảy qua.  
 
Sau buổi cầu nguyện mỗi sáng thứ Bảy, chúng tôi xuống fellowship hall dùng điểm tâm trước khi xuất quân biểu tình chống Sa-tan.  Sorino đến hỏi gặp mục sư.  Chị hỏi thăm tôi về hội thánh ở đây.  Chuyện này dẫn tới chuyện kia rồi dẫn vào bàn ăn. 

Sau bữa ăn chị và tôi tiếp tục nói chuyện về quê hương Mông-cổ của chị bằng English.  Tin Lành chỉ mới đến quê hương chị 20 năm qua thôi và số tín đồ khoảng 100 ngàn so với số dân ba triệu.  Đất nước chị bị nghèo đói và ngoại xâm triền miền sau thời kỳ vàng son Thành Cát Tư Hãn.  Phật giáo Tây Tạng bao trùm đất nước chị, rồi đến nhà Thanh Trung Hoa suốt thể kỉ 17 đến năm 1911 mới chấm dứt khi triều đại này sụp đổ.  Rồi đất nước chịu ảnh hưởng Nga-sô mãi khi khối này vỡ vụn và đất nước chị có được hệ thống đa đảng năm 1992.  Và đó cũng là lần đầu chị được nghe Tin Lành.  Chị tin Chúa 1994, qua lại Mỹ học Kinh Thánh 1997, chính thức định cư 2006. 

Một tín đồ đến nói với tôi, “Chị này trông có vẻ không bình thường, nói chuyện gì mà lâu thế!”  (Xin nói nhỏ: tín đồ đó là vợ tôi.)

Tôi trả lời, “Không một ai bước chân vào hội thánh mà không chịu ảnh hưởng bởi Chúa Thánh Linh.  Chắc Chúa muốn điều gì đây?”

Trước khi dọn dẹp, tôi hỏi chị:

     - “Chị ở gần đây không?”

     - “Tôi giống Chúa Giêsu,” chị thì thào.

     - “Cáo có hang, chim trời có ổ, Chúa không có chỗ gối đầu.  Chị cũng vậy à?”  Tôi thì thào lại.

     - “Ừm.”

     - “Mời chị sáng mai lại thờ phượng Chúa với chúng tôi.”

     - “OK.”

Sorino tới đúng giờ.  Chị hơi khác hôm qua với chút make-up, nhưng vẫn giữ khuôn mặt hiền lành và thái độ thật khiêm nhường.

Hôm đó cũng là buổi mừng Thanksgiving.  Chúng tôi ăn uống chung và có phần văn nghệ cây nhà lá vườn.  Mọi người ồn ào với lời ca tiếng hát vì  “hồn ai nấy giữ.” 

Bất chợt, Sorino đến xin hát một bản tiếng Mông-cổ và tự đàn piano.  Giữa chừng bản nhạc As the Deer của chị, một số người vây quanh chị bên đàn piano, mọi tiếng ồn im bặt, mọi cặp mắt dồn vào chị.  Tiếng hát của chị trong veo điêu luyện.  Tiếng đàn véo vắt như suối tuôn chân cầu làm mọi người sửng sốt, nhất là khi chị chạy scale.  Từ đàng xa, trong sự ngạc nhiên, tôi cũng lao lại rút android phone quay được chút ít. 

Chị ngồi đó, sáng rỡ như một thiên sứ Thiên Chúa gửi tới đem bình an và vui vẻ cho mọi người. 

Không, chị không là homeless.  Chị là người của Đấng Cứu Thế Giêsu gửi đến. 

Tôi chợt nhớ câu nói hôm qua của chị, “Tôi giống Chúa Giêsu.”  Phải, chị giống Chúa Giêsu, đầy ơn và lẽ thật.  Đầy ơn vì chị đem vui mừng bình an cho mọi người.  Đầy lẽ thật qua lời ca ngợi Chúa.  (Một số em nhỏ hát tiếng Anh hòa tiếng Mông-cổ của chị.)

Chúng ta thường khó chịu, rồi không chịu, khi ví con cái Chúa với Chúa.  Nhưng nếu không ví vậy, thì ví con cái Chúa với ai?  Trong hành trình hồi hương thiên quốc, chúng ta dần dần trở nên giống Chúa hơn để thích hợp với nếp sống mới thiên quốc.  Đó cũng là mạng lịnh (Rôma 8:29).  

Tiệc tàn, Sorino là vị khách duy nhất ở lại dọn dẹp với một số anh chị em chúng tôi.  Nhờ gì, chị làm đó, thậm chí lau bàn và đổ rác!  Chị đem phước hạnh đến mọi người từ giờ đầu đến giờ cuối.  

Tôi suy nghĩ đến chị suốt mấy hôm nay, “Hay chị là những thiên sứ đến với Áp-ra-ham qua nhân dạng?  Hay chị là chính Chúa Giêsu đói khát, rách nát, bịnh tật, cô đơn, trong Mathiơ đoạn 25?”

Dẫu gì đi nữa, Sorino là con cái yêu dấu của Chúa và là hình ảnh của Chúa Trời, với những tài năng và đức độ ẩn kín dưới lớp áo khiêm nhường, một cáo không hang, một chim trời không ổ.

Xin click vào web dưới đây để xem Sorino
http://www.youtube.com/watch?v=Ga9lndNJYxc


November 30, 2011


Không có nhận xét nào: