Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Hồi Hương

Từ quê hương trời Chúa Giê-su hành trình đến xứ lạ trần gian để đem chúng ta, con cái của Cha Trời, hồi hương.  Để hoàn thành sứ mạng này Chúa Giê-su đã chịu nhiều thống khổ.  Có điều lạ, suốt cả hành trình đau đớn này Ngài không bao giờ rên xiết cơn đau thể xác.  Thậm chí trên thập tự giá.

Trong cơn hãi hùng vườn Ghết-sê-ma-nê, Ngài thốt lên, “Linh hồn ta buồn bực cho đến chết” (Mathiơ 26:38).  Trong cơn đau đớn thể xác khủng khiếp vì những trận đòn suốt đêm, vì đinh đóng tay chân, vì cơn khát giữa nắng cháy, Ngài có một nỗi đau lớn hơn nữa đó là nỗi đau tinh thần vì bị bỏ rơi bởi chính Cha được tóm gọn trong một lời tự hỏi, “Eli, Eli, lema sabachthani?”  “Đức Chúa Trời tôi ơi, Đức Chúa Trời tôi ơi, sao Ngài lìa bỏ tôi?”

Nỗi đau linh hồn, cơn dằn vặt tinh thần thật vượt quá trận kinh hoàng  tra tấn  thể xác!

Chẳng lạ gì hai nước giàu có nhất thế giới là Mỹ và Nhật lại có tỉ lệ tự tử thứ nhì và nhất toàn thế giới! 

Rất nhiều lần, nếu không là hầu như mỗi ngày, mỗi chúng ta đều trải qua cơn “linh hồn ta buồn bực cho đến chết.”  Gọi là “cơn” vì nó đến rồi đi, rồi lại đến.  Có khi nhiều lần trong ngày.  Chúng ta sợ “cơn” này nên tìm cách trốn chạy bằng nhiều cách như: bận rộn công việc—có khi là việc hội thánh, dìm mình trong vui thú, hoặc say sưa làn thuốc trắng.  Bằng cách này cách nọ, chúng ta trốn chạy cơn đau của linh hồn với những triệu chứng cô đơn, thất vọng, lo sợ, nghi ngờ, và hàng chục liệt kê khác nữa.  Tệ hại thay là “cơn” đau này!

Nhưng đây là một huyền nhiệm, huyền nhiệm của Nước Trời, quê hương thật của chúng ta, mà chúng ta sẽ được thừa hưởng “miễn chúng ta đồng chịu đau đớn với Ngài, để rồi được vinh hiển với Ngài” (Rôma 8:17).  Qua cơn đau Chúa Giê-su đã phục sinh vinh hiển.  Qua cơn đau chúng ta sẽ lớn lên trở nên giống Chúa Giê-su.

Vậy nếu có những cái khiến linh hồn chúng ta đau đớn được, thì cũng có những cái tương phản lại để khiến linh hồn chúng ta vui thỏa được.  Không phải từ vật chất, không phải do thể xác, vì cơn đau linh hồn lớn hơn thể xác.  “Xin cho tôi những cái đó để thỏa mãn linh hồn tôi,” chúng ta ai cũng muốn vậy.  Và chúng ta ai cũng đề nghị ra những cái đó như: phải đầy dẫy Thánh Linh, phải có đức tin, phải học Lời Chúa, phải . . . phải . . . và phải . . . Tất cả đều đúng và chúng ta đã làm nhiều.  Nhưng sao linh hồn chúng ta vẫn không thể bình an và vui mừng mãi mãi trong cuộc hành trình dài hồi hương này.  Thậm chí, lắm khi chúng ta dẫm nhau tranh hàng tiên phong hành hương nhân danh Đấng mình phục vụ!  Thế thì có những cái đó khác nữa không? 

Chính Chúa Giê-su cho chúng ta những cái đó:

“Lòng các con đừng bối rối, hãy tin Đức Chúa Trời, cũng hãy tin Ta nữa.  Trong nhà Cha Ta có nhiều chỗ ở; nếu không có, Ta đã nói cho các con rồi.  Ta đi sắm sẵn cho các con một chỗ.”  (Giăng 14:1, 2). 

Bao lâu chúng ta chưa hiểu và tìm được nguồn gốc của mình, bấy lâu nỗi khắc khoải đó còn trong chúng ta. Đó là lý do duy nhất Chúa Giê-su đến với chúng ta để giải thoát chúng ta khỏi vòng luẩn quẩn dòng đời mà hướng ra biển rộng thiên đường.

Ai cũng cần một quê hương, một nơi để mình cảm thấy được thuộc về, được gần gũi và gắn bó.  Đó là bản chất con người mà Cha Tạo Hoá đã đặt vào lòng tạo vật một khao khát hồi hương.  Cô bé Thụy Sĩ gốc Việt Quỳnh Phan đã bộc lộ khao khát tìm về cội nguồn của mình qua bài “Hello Vietnam!”

 http://www.youtube.com/watch?v=94y6svVU4so

“Rồi sẽ có một ngày con đặt đôi chân về đất mẹ”

Rồi sẽ có một ngày chúng ta đặt đôi chân về đất mẹ mà Đấng Cứu Thế đã dành sẵn cho chúng ta.

 Maranatha! Xin Chúa mau đến!


November 16, 2011


Không có nhận xét nào: