Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Thực Hành Yêu Thương

Không ai sống mà không yêu và không được yêu.  Yêu là nhu cầu căn bản, cần thiết, và sống còn của con người là chủng loại mang hình ảnh (bản chất) của Đấng dựng nên con người.  Ngài là yêu thương, God is love.  Thế nhưng chúng ta có thật sống với tình yêu không? Không hiểu điều gì thì không sống trọn vẹn điều đó.  Phải hiểu yêu thương rồi mới sống yêu thương.  

Thế nên phải học hiểu yêu thương suốt đời, với mọi nỗ lực bất toàn, mọi kinh nghiệm bất đắc dĩ, mọi môi trường bất khả kháng.  Học thực hành yêu thương.  Practice makes perfect.

Chắc hiếm người hiểu thực hành yêu thương hơn Bác Lân gái.  Mười chín tuổi Bác đính hôn.  Hai muơi tuổi thành hôn.  Hai mươi hai tuổi ôm con đầu đời.  Mười sáu năm nuôi bốn con trẻ và sống đời vợ lính thường khi xa nhà trong thời đao binh khói lửa do huynh đệ tương tàn khốc liệt để lại ba triệu bảy mồ Việt 

(Bác Lân gái - trái- 2010)           

và năm mươi lăm ngàn xác Mỹ.  Thêm tám năm vò võ tay gầy nuôi bầy con khi chồng lính gạt nước mắt vứt bỏ áo trận để hận mình khoác áo tù chốn rừng hoang gió cắt, ngẫm bài, “Gậm một khối căm hờn trong củi sắt, Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua.”
    
Nhưng ngày tháng dài cũng phải qua.  Tám năm trời đăng đẳng.

Ngày vui của gia đình Bác Lân gái chưa trọn  được bảy năm (1983-1990) khi Bác Lân trai trở về đô thị, thì một lần nữa bàn tay oan nghiệt lại cướp đi hạnh phúc đơn sơ của Bác gái: Bác Lân trai bị stroke (tai biến mạch máu não) gây liệt suốt đời hai mươi mốt năm còn lại (1990-2011). 

Và đó cũng là quãng đời còn lại của Bác Lân gái, để học nhiều hơn nữa về yêu thương khi chăm sóc Bác Lân trai hai mươi mốt năm.  Mười sáu năm vợ chinh nhân.  Tám năm vợ tù nhân.  Hai mươi mốt năm vợ bịnh nhân.  Thế đó bốn mươi lăm năm đời Bác Lân gái là những chuỗi tháng ngày học thực hành yêu thương.  Dù muốn dù không, dù mạnh dù yếu, dù vui dù buồn, dù cười dù khóc, dù gì đi nữa Bác Lân gái cũng đã trải qua bốn mươi lăm năm thực hành đại mạng lịnh Chúa Giê-su truyền: Yêu Chúa và yêu người như yêu chính mình.  

Tự chúng ta cũng biết là thật vô cùng, vô cùng khó cho Bác Lân gái có thể trải qua cuộc đời như vậy mà không bị cám dỗ bỏ cuộc hành trình vác thập tự giá.  Nhất là đối với người phụ nữ có sắc đẹp mặn mà lại thêm tính tình thuỳ mị và giọng nói gió thoảng của Bác Lân gái.  Ai ở nhà thờ Tô Hiến Thành lại không biết dung nhan và đức tính của Bác Lân gái?  Ít nhất hai lần, chính tôi nghe tin có người muốn chắp chỉ xe tơ với Bác gái, nhưng Bác gái đều từ chối cuộc đời mới hứa hẹn nhẹ gánh nợ đời.

Hôm qua trong cuộc điện đàm dài với Bác Lân gái, sau đám tang Bác Lân trai được mười ngày, tôi mạn phép hỏi: “Nếu Bác phải nói một lời để lại cho chúng con sau những thăng trầm của đời Bác, Bác sẽ nói gì?"  Không ngần ngừ, Bác nói: 

    “Không có Chúa ban tình yêu thương của Chúa cho Bác, Bác không yêu thương nổi và không làm nổi điều gì.  Mình phải dầm mình trong cầu nguyện để hiểu và thực hành yêu thương.  Không tình yêu thương con không thể chăn bầy chiên Chúa giao cho.  Chúa biết sức lực mỗi chúng ta.  Hai, ba tháng vừa qua Bác cảm thấy đuối lắm không thể chịu nổi nữa con à, thì tự nhiên bác sĩ gọi báo cho Dung là Bác trai bị stroke lần hai và qua đời rồi.  Cám ơn Chúa đã cất Bác trai đi rất nhẹ nhàng ở tuổi 77.  Còn về phần Bác, Bác cám ơn Chúa đã cho Bác tình yêu thương Bác trai đến phút cuối cùng.”

Tôi thấy Chúa Giê-su qua Bác Lân gái.  “Ngài đã yêu những người của mình trong thế gian, thì Ngài cứ yêu cho đến cuối cùng.” (Giăng 13:1).  Trong đó, có cả Giu-đa Ích-ca-ri-ốt.

Theo chân Chúa Giê-su, “Bác Lân gái đã yêu những người của mình trong thế gian, thì Bác Lân gái cứ yêu cho đến cuối cùng.” 

Không có nhận xét nào: