Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Lao Mình vào Cô Đơn

Một trong năm điều lớn NASA phải khắc phục để đưa người vào vũ trụ là cô đơn.  Phi-hành-gia phải tập chịu đựng cô đơn trước khi ngắm được vũ trụ mênh mông kỳ diệu vượt ngoài tầm nhìn thế giới.

Đòi hỏi của thế giới hữu hình vật chất là vậy, huống hồ thế giới vô hình tâm linh!  Cô đơn là bước đầu du hành thế giới tâm linh kỳ diệu chiêm ngưỡng Đấng Sáng Tạo.

Chắc chắn ai cũng nhiều lần trải cô đơn.  Khi nhỏ bị bố rầy, mẹ la, cô phạt, lũ bạn ‘xí’ không chơi . . .   Khi lớn bồ bỏ, bạn phản . . . Nhưng có bao giờ bạn cô đơn vì nhân danh Đấng Yêu Thương, God?  Cô đơn này khác hẳn tất cả cô đơn trần thế, vì nó khiến bạn trơ trụi giữa đám đông qua lại, giữa làn xe cộ vụt qua với tiếng còi ‘bin bin,’ giữa tiếng chửi rủa ngay mặt, giữa những cái nhìn ác cảm lẫn miệt thị, giữa những môi trề mắt liếc, giữa những ngón trỏ giơ lên, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa nắng gắt gió tạt.  Và giữa phố Bolsa đối diện những hình tượng Phước Lộc Thọ. 

Đó là cô đơn mà bạn phải trải qua khi tay trái phân phát Lời Chúa và tay phải giương cao Lời Chúa, được dán vào hai mặt bảng kích thước 2x4 feet được gắn vào cây dài 12 feet.  Bạn sẽ có cảm giác như đang bị đónh đinh tinh thần trên thập tự.  Bạn sẽ hiểu thập tự giá hơn và yêu Chúa hơn và trở nên giống Chúa hơn.

Đó là phần nhỏ cô đơn mà Đức Giê-su phải chịu.  Ngài bị đóng đinh xử tử như kẻ nô lệ, bị lột trần, bị sỉ nhục, bị đau đớn thể xác lẫn tinh thần.  Ghê ghớm hơn nữa là sự cô đơn vì bị bỏ rơi.  Đây là sự cô đơn khủng khiếp khi biết rằng không còn ai trên trời hay đời yêu thương quan tâm mình nữa.  Chúng ta có lẽ cô đơn một lúc nào đó, nhưng vẫn biết rằng còn ai đó đang yêu thương và chờ đợi mình, khiến mình có thể chịu đựng được cô đơn.  Đức Giêsu thì không còn ai.  Thậm chí Ngài thấy mẹ mình đứng gần môn đồ Ngài yêu và nói rằng,  “Hỡi đàn bà kia, đó là con của ngươi! Đoạn Ngài lại phán cùng người môn đồ rằng: Đó là mẹ ngươi!” (Giăng 19:26, 27).  Ngài không còn ai để mà chờ mà đợi.  Chính Thiên Chúa trên trời mà Ngài thường gọi Cha, giờ đây không là Cha nữa: “Đức Chúa Trời tôi ơi, sao Ngài lìa bỏ tôi.”   

Cô đơn của Đức Giêsu là cô đơn tuyệt đối và duy nhất.  Nên không một cô đơn nào của con người mà Ngài không thấu hiểu.  Cô đơn của Ngài bao trùm tất cả mọi cô đơn.

Đừng sợ cô đơn, vì cô đơn của bạn ở trong và được bao trùm bởi cô đơn của Đức Giêsu, và đó là bước đầu của bạn để thoát khỏi trọng lực trần thế mà phóng vào mối tương giao vô cùng ngọt ngào tuyệt diệu giữa chỉ hai người: bạn và Chúa.

Hãy lao mình vào cô đơn với Chúa.



November 23, 2011










Không có nhận xét nào: