10
Môn Đồ hay chỉ là Tín Đồ?
Ai không vác
thập tự giá mình mà theo Ta cũng không thể nào làm môn đệ Ta!... Nếu
ai trong các ngươi không từ bỏ tất cả những
gì mình có thì không thể nào làm môn đệ Ta.
-- Lu-ca 14:17, 33
Từ
đó, nhiều môn đệ của Ngài rút lui, không theo Ngài
nữa.
-- Giăng 6:66
Trong ba chương kế tiếp chúng
tôi muốn chia xẻ một số nguyên tắc quan trọng cho dân sự Chúa khắp thế giới nếu
khải tượng Trở Lại Giê-ru-sa-lem phải được hoàn thành. Lời cầu nguyện của chúng tôi là Chúa sẽ ban
phước cho bạn và khiến bạn thành chiến sĩ thích hợp dự phần hoàn thành Đại Sứ Mạng.
* * *
Có hơn hai tỉ Cứu-thế-nhân đã
xưng nhận đức tin trong thế giới hôm nay.
Hãy nghĩ xem: hai ngàn triệu người nói rằng họ bước theo Chúa Giê-xu Cứu
Thế! Con số thật kinh ngạc.
Vậy tại sao vẫn có quá nhiều quốc gia nghèo khổ và những
vùng tăm tối tâm linh trên thế giới ngày nay?
Tại sao vẫn cần khải tượng Trở Lại Giê-ru-sa-lem sau hai mươi thế kỷ Cứu-thế-giáo?
Nan đề nằm trong loại Cứu-thế-giáo được hành đạo bởi đa số
tín đồ ngày nay. Đối với vô số triệu người,
theo Chúa Giê-su chỉ khác hơn sống theo văn hóa một chút. Gia nhập hội thánh chỉ hơi khác gia nhập một
câu lạc bộ nơi người ta gặp gỡ người mới và trao đổi sở thích về những vấn đề vụn
vặt. Nếu Kinh Thánh có được đọc lên, nó
chỉ như là bổn phận chứ không phải như là liên hệ với tác giả thực, sống động
và thay đổi đời sống.
Chúa Giê-su chỉ được xem là nhân vật lịch sử chết trên thập
giá, và là nhân vật tương lai sẽ trở lại lần nữa, nhưng rất ít Cứu-thế-nhân thực
sự, chân thật bước đi với Chúa Giê-su ngày nay, chia sẻ giấc mơ của họ, kính sợ
và quan tâm đến Ngài như một người thân yêu, một người bạn và cũng là Chúa.
Hàng triệu hội thánh khắp thế giới, ngay cả trong Trung
Hoa, bị trói buộc bởi chủ nghĩa luật lệ.
Vâng theo luật nhân tạo trở nên quan trọng hơn nắm tay Chúa Giê-su và bước
đi với Ngài trong bóng mát đêm thanh. Đời
sống Cứu-thế-nhân trở thành một thử thách chịu đựng, và tất cả những dấu vết sự
sống và vui mừng từ lâu đã biến mất!
Anh chị em ơi, đừng bị lừa dối, một hội thánh bị trói buộc
như thế chẳng là gì khác hơn là công việc của Satan, và gom nhóm những tín đồ
như thế sẽ không bao giờ có thể cứu lấy những linh hồn cho vương quốc
Chúa. Tuyệt đối một tín đồ luật pháp
không thể dẫn được một người đến Chúa Giê-su Cứu Thế. Thỉnh thoảng có lẽ họ có thể dẫn một người
vâng theo luật lệ như họ, nhưng họ sẽ không bao giờ dẫn một linh hồn khao khát
đến giếng nước hằng sống. Làm sao một
người có thể chỉ cho một linh hồn lạc mất con đường đến ai đó mà chính họ cũng
không thể nhận ra được?
Một điều chắc chắn: hai tỉ người Hồi Giáo, Phật Giáo và Ấn
Độ Giáo, mà chúng tôi nhắm vào qua khải tượng Trở Lại Giê-ru-sa-lem, sẽ không
bao giờ được chạm đến bởi những Cứu-thế-nhân nguội lạnh. Họ chỉ đáp ứng lại khi họ được đối diện bởi lẽ
thật của Lời Chúa được bày tỏ ra trong đời sống của những môn đồ thật của Chúa
Giê-su là những người đã từ bỏ tất cả điều họ có để theo Ngài.
Có quá đủ “tín đồ” Cứu-thế-nhân trên thế giới ngày
nay. Đức Chúa Trời muốn có nhiều hơn nữa
những môn đồ!
Vừa khi cuốn sách này được in ra, vi khuẩn chết người
SARS đang lan tràn khắp Trung Hoa và nhìều phần Châu Á. Các khoa học gia tin rằng bịnh dịch này bị
lan tràn bởi “siêu mầm bịnh.” Những siêu
mầm bịnh này có thể nhiễm vào hàng trăm
người qua tiếp xúc với họ. Mọi nơi họ đến
họ đều lây lan vi khuẩn đó và đời sống người ta bị thay đổi vĩnh viễn. Những Cứu-thế-nhân lãnh đạo phải là siêu mầm
bịnh của vi khuẩn thiên đàng là loại chuyên lây nhiễm người chết -- người đã chết
tham vọng ích kỉ và huênh hoang xác thịt, chỉ còn lại khao khát duy nhất là sống
cho vinh hiển Chúa và nhìn thấy nước Ngài hưng thịnh.
Thật
chẳng may hội thánh Tây Phương dường như chứa chất chống vi rút tôn giáo là loại
tìm cách làm suy yếu và hủy diệt những siêu mầm bịnh của vi rút tin lành đầy khải
tượng. Hàng chục ngàn hội thánh đã trở
nên tự mãn phòng chống bài giảng. “Chúa phán: ‘Vì dân này đến gần Ta bằng miệng;
Tôn vinh Ta bằng môi Nhưng lòng thì xa cách Ta. Sự chúng nó kính sợ Ta Chỉ là
điều răn của loài người,do loài người dạy bảo.’” (Ê-sai 29:13).
Cứu-thế-nhân được kêu gọi thực hành “đức tin, hy vọng và
tình yêu” (1 Cô-rinh-tô 13:13), nhưng đối với hàng triệu người đi nhà thờ trong
hội chúng bị ảnh hưởng bởi chất chống vi rút, đức tin bị thay bằng tuyệt vọng,
hy vọng không chống nổi ảo tưởng, và tình yêu bị nuốt mất bởi yếm thế và sợ
hãi. Nếu bạn là tín đồ cảm thấy bị kẹt
trong thất vọng và thất bại, vẫn còn hy vọng!
Nhưng cách duy nhất để sống cuộc đời Chúa đã kế hoạch cho bạn thì hãy ăn
năn, kêu cầu Chúa từ lòng bạn, và xin Ngài ban cho bạn khải tượng từ trời để kết
quả phước hạnh cho nhiều đời sống.
Chúa đang tìm những siêu mầm bịnh tin lành! Ngài muốn những người nam và nữ, trai và gái
sẵn sàng đem lửa và tình yêu Chúa đến hàng triệu người sắp được lây nhiễm đời sống
tâm linh!
Chỉ những môn đồ của Chúa Giê-su mới có thể hy vọng ảnh
hưởng nhiều dân tộc cho Chúa.
Trước những năm 1950, hầu hết các Cứu-thế-nhân tại Trung
Hoa chỉ là “tín đồ” trong Đấng Cứu Thế, và khi sức nóng tai họa đến, nhiều người
chối bỏ đức tin. Tuy nhiên, nhiều người
khác rất đúng đắn với Chúa và quyết định theo Ngài bất kể giá phải trả. Từ từ họ được biến đổi thành những môn đồ của
Chúa Giê-su Cứu Thế, là những người không chỉ giảng Giê-su trên thập tự mà còn
nhận thức được thập tự cá nhân mà mỗi môn đồ sẽ kinh qua đau đớn và đinh đóng.
Ngày nay hầu hết Cứu-thế-nhân tại Trung Hoa là những môn
đồ hoàn toàn tận hiến cho Giê-su Cứu Thế.
Mỗi một Cứu-thế-nhân là một người chinh phục linh hồn; mỗi tín đồ tham
gia hoàn thành Đại Sứ Mạng. Công tác hội
thánh không được thực hiện bởi một ít cá nhân “chất lượng” nhưng bởi hàng triệu
nông dân sốt sắng, nhân viên văn phòng, thương gia và phụ nữ khắp xứ sở. Một số nhà truyền giáo vĩ đại nhất là các thiếu
niên được Chúa kêu gọi đi từ làng này sang làng kia chia sẻ tin lành không chỉ
về những điều Chúa Giê-su đã làm trong quá khứ, nhưng cũng về những điều Ngài
có thể làm trong đời sống tất cả những ai dâng đời mình cho Ngài hôm nay.
Những môn đồ thật thường là người ít có ai hiểu. Họ bị xem là cuồng tín bất định. Thường thì những nhà nước, dù khoan dung sự tồn
tại tín đồ yếu đuối, nhưng sẽ ngăn chặn bằng được để xóa sạch bất cứ môn đồ nào
trong biên giới họ.
Tín
đồ cố theo Chúa, nhưng lời cầu nguyện và tận hiến của họ bị bao phủ bởi lưỡng lự.
Lời cầu nguyện của họ giống như vầy: “Ôi Chúa, con yếu quá. Xin ban con năng lực. Con bị tội lỗi đè nặng. Xin đến và giải cứu con.” Nếu họ có nghe Vua kêu gọi đến nơi nào đó và
làm điều gì đó cho nước Ngài, họ cảm thấy cần khích lệ thêm trước khi an toàn
bước ra: “Trước hết hãy để con xét lại với vợ con, mục sư con, chủ con và mẹ vợ
con xem họ có OK không.”
Tín đồ luôn tìm bảo đảm rằng không có gì sai trật nếu họ
bước ra cho Chúa Giê-su. Chỉ khi nào họ
tin chắc bờ biển yên lặng và không tai hoạ sẽ đến thì họ mới sẵn sàng cất bước
đầu tiên!
Môn đồ có thái độ khác.
Ở Trung Hoa nhiều môn đồ xin Chúa cho họ chỉ chút ít năng lực năng động
của Ngài. Họ cầu nguyện, “Ôi Chúa, nếu
Ngài chỉ ban cho con chút ít năng động tâm linh, con hứa sẽ đem nó đến vùng tăm
tối nào con tìm được, và đặt nó ở đó, và cầu xin Ngài sẽ giáng lửa từ trời đốt
bùng nó lên.”
Chúa luôn luôn thực hiện.
Đó là cách Tin Lành lan chuyền nhanh chóng ở Trung Hoa.
* * *
Theo nghĩa đen có hàng ngàn lời
chứng chúng tôi có thể chia sẻ với bạn về các môn đồ ở hội thánh Trung Hoa mà
Chúa đã dùng cách mạnh mẽ. Bây giờ,
chúng tôi chỉ chia sẻ ba lời chứng trình bày những lĩnh vực khác nhau về đời sống
của môn đồ thật của Chúa Giê-su.
Sự Vâng Phục của Sister Chang
Vì lý
do này tôi viết cho anh chị em để thử xem anh chị
em có vâng lời trong mọi việc không.
-- 2
Cô-rinh-tô 2:9
Khi Chúa nói với Sister
Chang, một lãnh đạo hội thánh tư gia từ tỉnh Henan, Ngài bảo chị làm điều thật
vô lý theo thế gian. Ngài bảo chị đi giảng
tin lành ngay bậc thang ngoài cổng công an.
Hành động như thế có thể dẫn đến bắt bớ ngay cả tại các quốc gia Tây
Phương, và ở Trung Hoa thì đây là cách chắc chắc kêu gọi trừng phạt nặng nề.
Nhưng Sister Chang càng cầu nguyện bao nhiêu về chuyện này, tiếng nói nội tâm của
Chúa lại càng tiếp tục bảo chị làm nó.
Cuối cùng, chị không còn lựa chọn gì ngoài việc vâng phục Chúa.
Đang đứng tại bậc cao nhất ngoài trụ sở công an, chị dạn
dĩ công bố tin lành cho những người đi đường khiến họ ngạc nhiên. Chỉ trong vài phút nhiều cán bộ lôi chị vào
trong và ra lịnh bắt chị. Với mắt loài
người, sự vâng phục của chị trông thật ngu ngốc, nhưng Chúa thấy những điều
chúng ta không thấy.
Chị Chang bị xử tù không ra tòa và bị gửi đến trại tù nữ
địa phương, nơi chị ở chung với hàng ngàn linh hồn lạc mất tâm linh. Chị dạn dĩ và yêu thương công bố tin lành cho
những bạn đồng tù. Ánh sáng tin lành lan
ra như lửa rừng. Chỉ trong ba tháng, 800
phụ nữ tin Chúa Giê-su! Không khí tù ngục
thay đổi hoàn toàn, những âm thanh mới ca ngợi và thờ phượng được nghe vang dội
xuống tận các hành lang tù và cả sân ngoài.
Cai tù rất làm lạ
vì sự thay đổi không khí và dễ dàng biết được chuyện giảng đạo của Sister
Chang. Ông đem chị vào văn phòng và nói,
“Chị làm cho công việc tôi dễ dàng hơn!
Không còn đánh lộn giữa tù nhân và các phụ nữ trở nên dịu dàng và vâng lời. Chúng tôi cần thêm nhiều người như chị làm việc
ở đây. Từ hôm nay, chúng tôi quyết định
thả chị tự do. Chúng tôi muốn cho chị việc
làm toàn thời gian ở đây trong tù, và chúng tôi trả chị 3.000 yuan mỗi tháng
(khoảng $375 US, một tài sản lớn vùng quê Henan). Ông tiếp, “Chúng tôi cũng cho chị xe hơi và
tài xế riêng, và sẽ tìm căn nhà tiện nghi cho chị ở.”
Chị Chang suy nghĩ nhanh đề nghị đó, rồi trả lời, “Cách
đây hai mươi năm tôi trở thành môn đồ Chúa Giê-su Cứu Thế và Ngài thật kỳ diệu
với tôi. Tôi không tin đề nghị của ông về
xe hơi, tài xế và lương bổng thích hợp với những gì Chúa Giê-su muốn làm cho đời
tôi, và tôi thuộc về Ngài. Tất cả gì tôi
muốn là giảng tin lành.”
Dù chị từ chối,
cai tù vẫn thả chị ra tù hôm đó, và chị tiếp tục mục vụ của chị cho Chúa.
Luôn luôn phải trả
giá cho những gì Chúa bảo chúng ta làm.
Đừng tranh luận, đừng chống trả, và đừng cố bày kế hoạch chi tiết bằng
trí óc bạn. Chỉ làm thôi. Đó là dấu hiệu môn đồ thật của Chúa Giê-su Cứu
Thế.
Chị Yuen ở Thượng Hải
Nếu ai đến theo Ta
mà không ghét cha mẹ, vợ con, anh
em, chị em và chính mạng sống mình, thì không thể
nào làm môn đệ Ta.
–
Lu-ca 14:26
Chị Yuen xuất thân từ một
trong những gia đình giàu có nhất Thượng Hải.
Năm 1967 chị bị bắt bỏ tù. Lúc đó
chị là góa phụ có hai con nhỏ, một trai mười một tuổi và một gái chín tuổi.
Sau khi Chị Yuen ở tù một năm thì mẹ chị -- người chăm
sóc hai đứa nhỏ -- chết. Chính quyền quyết
định “thương xót” chị để chị có thể về nhà chăm hai con. Họ bảo tất cả những gì chị phải làm là viết lời
tự thú “tội” và họ sẽ thả chị tự do. Họ
nói, “Năm vừa qua hạnh kiểm chị rất tốt, nên giờ đây chúng tôi định thưởng cho
chị.”
Các cán bộ sắp đặt con cái chị được đem đến cổng tù để
thăm chị. Sister Yuen được lịnh khăn gói
quần áo như thể về nhà. Vừa khi chị
thoáng gặp những đứa con yêu dấu của mình, lòng chị se thắt và những giọt nước
mắt yêu thương dâng tràn đôi mắt chị.
Rồi các cán bộ hỏi chị, “Chị muốn sao, Giê-su của chị hay
con cái chị? Nếu chị muốn Giê-su, chị ở
lại tù này. Nếu chị muốn con chị, chị có
thể về nhà. Chắc chắn Chúa của chị muốn
chị tử tế với thịt và huyết của chị?”
Đứa con trai và gái của Sister Yuen kêu to, “Mẹ ơi, chúng
con nhớ mẹ! Xin hãy về nhà!”
Một cán bộ tù đưa Sister Yuen cây bút chì và miếng giấy
và yêu cầu chị viết xuống lời thú tội.
Chị viết xuống chữ thật bự, “Chúa Giê-su không bao giờ bị thay thế. Ngay cả các con ruột của tôi không thể thay
thế Chúa Giê-su.”
Chị đã lựa chọn tù ngục.
Cai tù la lớn, “Hãy nghe này, lũ nhóc! Mẹ chúng bây đã bỏ chúng bây! Bà ấy không yêu chúng bây!”
Chị bị bỏ lại trong tù thêm hai mươi ba năm nữa!
Cuối cùng khi chị được thả, con trai chị đã 34 tuổi và
làm việc nhà nước ở Tây Tạng. Chị Yuen
đã không được thấy con trai trong suốt những năm tù ấy. Nó bị nhà nước bắt và nuôi trong những trường
học vô thần, nên nó không tin Chúa và bị người ta nói rằng mẹ nó đã bỏ rơi
nó. Nhiều Cứu-thế-nhân đã thăm viếng nó
và chia sẻ tin lành với nó, nhưng nó luôn phản ứng nói, “Chúa Giê-su của mấy
người đã cướp mẹ tôi khỏi tôi, tại sao tôi lại tin ổng?”
Khi được thả, Chị Yuen đến Tây Tạng tìm con trai. Nó từ khước chị, hét lớn rằng nó không có mẹ,
và đầy chị ra khỏi nhà nó. Chị không bao
giờ gặp lại nó nữa.
Thật không dễ làm môn đồ.
Biến Sỉ Nhục thành Vương Miện
Sợ loài người là một
cái bẫy cho mình; Nhưng ai tin cậy
CHÚA được an toàn.
--
Châm Ngôn 29:25
Trong thời Cách Mạng Văn Hóa
Cứu-thế-nhân thường bị bắt diễu hành công cộng mang một cái nón lừa lớn hình
tháp nhọn viết lên các tội phạm. Những
nón này thường cao một mét và rất nặng vì làm bằng tre. Người dân tràn ra chế diễu tội nhân nào mang
nón đó. Nhưng một số tín đồ học được rằng
khi họ đi thêm một dặm và mang lấy đau đớn và sỉ nhục, tuyệt đối không có gì thế
gian này có thể tác động họ.
Đây là trường hợp Brother Shui.
Khi đến phiên Brother Shui bị bắt đi diễu hành công cộng,
công an không tìm được nón lừa cho anh, nên họ để anh đi không nón. Điều này làm anh rất giận, vì anh muốn đội
nón công bố tội trạng anh: “Người này tin Chúa Giê-su.” Nhiều tín đồ mang danh hiệu này như là bảng
danh dự, chứ không là sỉ nhục. Những lời
đó cũng làm chứng cho người vô tín, rõ ràng họ có thể thấy sự bình an và vui mừng
trên mặt những tín đồ khi so sánh họ với những tội phạm khác.
Anh Shui la lớn đau đớn, “Ôi Chúa, tại sao Ngài quên
con?”
Vào ngày thứ hai người ta tìm được nón lừa cho Anh
Shui. Anh thật là vui! Mặt anh chiếu sáng vui mừng khi anh diễu hành
qua những con đường, giờ đây được xem là xứng đáng chịu khổ hoàn toàn cho danh
Chúa. Những Cứu-thế-nhân khác được thêm
sức khi họ thấy sự vui mừng của Chúa trên mặt Anh Shui.
Sau cuộc diễu hành Anh Shui hỏi công an anh có thể giữ
nón lừa đó không và đem về nhà khi anh được thả tù để làm vật kỷ niệm và vật nhắc
nhở về “tội trạng” của anh. Công an thấy
lời xin này kỳ cục quá nhưng họ cũng cho anh.
Sau khi được thả tù, Brother Shui trở lại đồng ruộng. Thật ngạc nhiên cho hàng xóm anh, người ta thấy
anh đội nón lừa đó khi anh làm việc ngoài đồng!
Nhiều người tưởng anh mất trí, hoặc anh là người vô liêm sỉ. Họ khinh
bỉ anh. Nhưng Brother Shui là người
mộc mạc yêu mến Chúa Giê-xu với cả tấm lòng.
Nhà nước nổi giận khi họ thấy Brother Shui nắm lấy điều bị
coi là sỉ nhục. Họ nhận ra rằng họ không
thể làm gì hơn để anh phải thay đổi hoặc anh phải chối Chúa.
Thế gian không thể làm gì cho người không sợ hãi loài người.
Người ta nói thật đúng, “Nếu bạn không tìm được điều bạn
sẵn sàng chết cho nó, thì bạn cũng không tìm được điều xứng đáng để sống cho
nó.”
Bạn đã tìm được điều xứng đáng để chết cho nó chưa?
(Còn Tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét