Đức
Chúa Trời Ở Mỹ Quốc
(Chương 7-15)
By Pastor
Lê Văn Thể
Email: thevanle1711@yahoo.com
7. Một Nửa Trái
Tim
Từ ngày em gái tôi về với Chúa, những đứa
con của cô khó khăn hơn nhiều. Khi chúng
tôi còn ở Việt Nam, cô và gia đình có chỗ dựa. Bây giờ sáu đứa cháu mồ côi cha lẫn mẹ, sống
nheo nhóc không người giúp đỡ và hướng dẫn. Tất cả đều thôi học, chỉ còn đứa nhỏ nhất tiếp
tục đến trường. Đứa thứ nhì vội vàng kết
hôn và sinh sống tại căn nhà của tôi trước đây làm trường học. Đứa thứ ba đi
làm thợ sắt, đứa áp út đi học nghề sơn vôi. Cái lo nghĩ lớn của tôi là không còn gần gũi để
dìu dắt đời sống đức tin cho các cháu. Tuy
có tên trong Hội Thánh, nhưng thật ra có lẽ hầu hết các cháu chưa thật sự gặp
Chúa. Chúng đến nhà thờ cho có lệ, còn trong lòng thì trống không!
Buổi chiều sau khi làm về vẫn là bạn của “rượu đế.” Đứa đầu, phái nữ còn độc thân, đức tin khá hơn vì nó được chung sống với gia đình chúng tôi trong suốt thời gian dài, từ khi còn nhỏ tuổi.
Buổi chiều sau khi làm về vẫn là bạn của “rượu đế.” Đứa đầu, phái nữ còn độc thân, đức tin khá hơn vì nó được chung sống với gia đình chúng tôi trong suốt thời gian dài, từ khi còn nhỏ tuổi.
Chính vì vậy, ở bên “ni” bờ đại dương nhưng
một nửa trái tim của tôi vẫn còn lo nghĩ cho những đứa cháu “cù bất cù bơ”bên
ấy. Mỗi khi đi chia sẻ Lời Chúa, Hội
Thánh có gửi chút quà cho xăng nhớt, tôi để dành và gửi về cho các cháu. Tôi không làm gì ra tiền nhiều, nên mỗi dịp
Tết đến, xuân về thì lòng quặn thắt vì biết rằng những đứa cháu của mình ở Việt
Nam đang mong đợi và ngó chừng tin vui từ ông cậu. Thế rồi, tôi nghe theo lời đề nghị của một
người bạn đứng tuổi đến Long Beach làm “cashier” trong một tiệm tóc và nail. Đây là nơi khó có thể diễn tả hết bằng ngôn ngữ
vì tính chất phức tạp của nó. Môi trường
này cũng là đặc trưng về cách làm ăn sinh
sống khá phổ biến của những người phụ nữ Việt khi đến Hoa Kỳ.
Suốt ngày bên tai tôi nghe tiếng
chửi rủa, tranh giành, cãi cọ giữa đồng nghiệp với nhau. Bên cạnh đó còn phải đương đầu với những khách
hàng vốn khó tính hoặc kỳ thị! Tạ ơn Đức
Chúa Trời, tuy Ngài để tôi sống giữa môi trường ngột ngạt ấy, nhưng tôi có được
sự thương yêu và giúp đỡ của anh chị chủ tiệm. Anh chị là những người cùng quê
hương, quen thân với gia đình chúng tôi từ trước. Anh và tôi đã từng trải qua
bao kỷ niệm của những lần vượt biên với nhau. Có lẽ nhớ đến những ân tình ngày
trước, nên anh chị đối xử với tôi rất tử tế.
Tôi rất vui mừng dâng lời tạ ơn Chúa vì có cơ hội tiếp trợ tiền bạc cho
những đứa cháu ở quê nhà, cũng như một ít bà con họ hàng bên ấy.
Tuy nhiên, lòng tôi vẫn trĩu nặng với với bao khắc khoải, ước mong được
tiếp tục đến trường để bước theo tiếng gọi của Đức Chúa Trời. Chờ đợi Ngài quá lâu, nên nhiều lúc tôi phân
vân tự hỏi không biết có phải thực sự Chúa kêu gọi mình học lời Chúa để trở nên
tôi tớ của Ngài chăng? Tôi thường qùy gối trong những đêm khuya khoắt khi mọi
người đã ngủ. Tôi cầu xin: “Lạy Chúa Jê-sus
của con! Xin Ngài cho con biết rõ là Ngài có muốn con tiếp tục học thần học
không? Ngài có muốn sự dụng con trong
chương trình rao báo Phúc Âm để cứu những người lạc mất không? Nếu có, thì Chúa
ôi! Xin Ngài cho con một dấu hiệu rõ ràng, để con biết được ý định của Ngài
trên đời sống của con. Từ nay cho đến
hết tháng năm, nếu Chúa muốn con tiếp tục học Lời Chúa, thì xin Ngài cho con
một học bổng từ 25- 50 % ở bất cứ một trường thần học nào đó. Nếu không, thì con sẽ từ bỏ cái ước mơ này…”
Thế rồi, vào một buổi trưa, tôi
nhận được điện thoại của một người bạn cho tôi biết rằng tôi sẽ được xét cấp học
bổng 50% nếu ghi danh vào trường thần học, nơi mà cô đang phụ việc văn phòng. Cô cũng đang học lời Chúa ở trường thần học
khác. Cô là bạn của gia đình chúng tôi
khi còn ở Đà Nẵng. Chúng tôi cũng có nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Khi ấy cô là giáo viên trong trung tâm ngoại
ngữ, mà tôi là giám đốc điều hành. Cô hỏi
tôi đang làm gì và có muốn tiếp tục học Lời Chúa Không? Tôi trả lời nếu Chúa
cho tôi học bổng đúng như lời cầu xin. Thế
rồi, một vài ngày sau đó, tôi nhận được tin chính thức từ cô cho biết rằng, tôi
sẽ có một học bổng 75% nếu tôi ghi danh ở Viện Thần- Học Tin- Lành Việt- Nam. Ngợi khen Chúa, lúc nào Ngài cũng ban cho nhiều
hơn điều tôi mong ước.
Vui mừng khôn xiết, dường như đâu
đó trong cõi lòng mình có tiếng suối reo, chim hót. Tôi bước
ra bên ngoài dưới một gốc cây có bóng mát, ngẩng mặt lên trời để dâng lời cảm tạ
Chúa về sự đáp lời của Ngài. Thế là cái
hoài bão chắc chắn sẽ được thực hiện. Quả
thật, như là một giấc mơ! Tôi đã từng
mong mỏi được học trong một trường thần học chỉ cách xa nơi ở chỉ cần đi bộ năm
phút. Bây giờ, Chúa lại ban cho thuận lợi
ngoài suy tưởng của mình. Trường thần học
ở trong nhà, giáo sư, bạn bè, thư viện ở trong phòng. Tôi được thoải mái trong giờ giấc thích hợp để
vào lớp, được học hỏi giao lưu với các đầy tớ Chúa và con cái của Ngài trên toàn
thế giới, được tiếp xúc với nhiều lứa tuổi khác nhau bằng ngôn mẹ đẻ của mình.“Chúa ôi! Còn phước hạnh nào hơn nữa đây?
Con không đủ lời cám ơn Ngài!”
Ánh nắng bỗng dịu xuống bởi những đám mây
lang thang che khuất mặt trời, như báo hiệu những ngày hè oi ả sắp đến. Tôi không quan tâm đến thời tiết nóng hay lạnh,
bởi vì lòng tôi đang có nhiều thay đổi.
Dù dông bão gió mưa của miền cực bắc hay khí hậu nóng bỏng của sa mạc
Arizona cũng không thể làm cho lòng tôi lay động; vì có Chúa Jê-sus đang ở cùng.
Bây giờ trái tim tôi không phải chỉ dành cho Đức Chúa
Trời một nửa, mà cả hai. Tất cả cho Ngài
và trọn vẹn. Ngợi khen Ba Ngôi Đức Chúa
Trời!
“Hỡi những kẻ nào khát, hãy đến suối nước! Và người nào không có tiền
bạc, hãy đến mua mà ăn! Hãy đến mua rượu và sữa mà không cần tiền, không đòi
giá. Sao các ngươi trả tiền để mua đồ
không phải là bánh? Sao các ngươi đem
công lao mình đổi lấy vật chẳng làm cho no? Hãy chăm chỉ nghe ta, hãy ăn của ngon và cho
linh hồn các ngươi vui thích trong của béo. Hãy nghiêng tai và đến cùng ta thì linh hồn
các ngươi được sống.”
(Ê-sai 55: 1-3)
8. Đường Lối Đức Giê-hô-va
“Đức Giê-hô-va phán: Ý tưởng ta chẳng phải ý tưởng các ngươi, đường lối
các ngươi chẳng phải đường lối các ngươi.”
(Êsai 55: 7)
Tôi được biết, đài phát thanh Tiếng Nước Tôi
San-Diego cần người làm văn phòng. Nghe như vậy, tôi đến xin việc và được nhận
làm công việc tiếp xúc với thính giả, khách hàng mua bán các sản phẩm của đài,
cũng như thực hiện các ‘talkshow’quảng cáo kinh doanh. Tôi biết ơn Chúa vì đã được nhận vào Viện thần
học, cho dù phải học lại từ đầu, nhưng điều đó rất ích lợi vì có thể bù đắp vào
những khoảng khuyết thiếu trước đây. Bây
giờ có công việc làm là điều rất thuận lợi, vì tôi có thể tự trang trải những
nhu cầu cho bản thân và có thể gửi tiền về giúp đỡ cho mấy cháu. Tuy nhiên, công việc không có gì khó khăn, nhưng
phải nói là uổng phí khả năng và ân tứ mà Chúa ban cho tôi. Nhiều khi tôi tự hỏi tại sao mình lại vào đây?
Gần một năm trôi qua, tuy có lương nhưng trong
lòng lại buồn vì cảm thấy công việc bắt đầu nhàm chán. Vả lại, đài phát thanh có chương trình giao lưu
với thính giả, cho nên họ thường xuyên gọi vào với những chủ đề “một nghìn lẻ một”
câu chuyện khác nhau, ý tưởng trái nhau. Nhiều khi tôi không thể chịu nổi những
lời phê phán khiếm nhã “lên mặt dạy đời” hoặc giọng ông chủ bà chủ khó tính; và
cũng có lúc đe doạ đầy thô lỗ! Họ không chỉ trích gì cá nhân tôi vì công việc của
tôi không đụng chạm đến thính giả. Họ phê
bình góp ý kỹ thuật, giờ giấc hay những chi tiết khác liên quan đến tổ chức, hoạt
động của đài. Nhưng, tôi là người trực
tiếp nhận điện thoại nên hầu như gánh chịu tất cả. Đài phát thanh ở đây chẳng khác gì “làm dâu trăm
họ” cho mọi người, mọi tầng lớp khác nhau vì lợi tức đến từ nơi thính giả.
Nhìn qua ô cửa bên trong, đứa
con trai út của tôi phụ trách kỹ thuật máy móc. Cháu làm việc nửa ngày, còn nửa ngày đi học. Tôi mỉm cười, và không hiểu lý do vì sao Chúa
lại cho hai cha con cùng làm một chỗ, lại là chỗ này mà không phải chỗ khác? Phước đã làm việc ở đây trước tôi nhiều tháng,
nhưng khi tôi vào người ta lại cho cháu thôi việc! Lòng tôi buồn bã vì thương
cho thằng bé mới mười bảy tuổi đã bị hụt hẫng khi mất việc làm. Tôi hỏi ý anh trưởng đài, tôi muốn nghỉ việc để
xin cho con mình được ở lại. Nhưng mục đích
của họ là tìm một người có thể đảm đang được mọi việc trong đài, thay vì phải
trả lương hai nhân viên. Trong khi đó,
Phước chỉ có thể làm nửa ngày nên họ từ chối. Từ ngày Phước thôi việc, nhìn vào bên trong tôi
cảm thấy trống vắng lạ thường! Trong lòng buồn rũ rượi vì thấy thương thằng bé
quá!
Nhưng rồi một ngày kia đến phiên
tôi, người chủ tịch của đài gọi tôi lên nơi anh ấy làm việc. Tôi cũng đoán trước được việc gì vì nhìn thấy
anh trưởng đài vừa lên phòng của anh ấy rất lâu. Anh ấy viện một lý do về tài
chánh, bảo rằng đài phải thu được sáu nghìn đô-la mỗi tháng từ chỗ văn phòng tôi
mới đủ trang trải những chi phí. Tôi biết
đó chỉ là cái cớ. Đàng sau cái yêu cầu
thách thức ấy, thì chỉ có Đức Chúa Trời mới nhìn thấy hết bên trong lòng dạ của
con người!
Rốt cuộc, giống như con trai, tôi cũng phải rời
nơi đó. Tuy nhiên, với con mắt loài người
có thể cho rằng tôi bị thôi việc. Nhưng, với kế hoạch của Đức Chúa Trời thì không
phải như vậy. Ngài có chương trình cho tôi.
Tôi có buồn, nhưng tự nhủ, “ở xứ Hoa Kỳ
này, làm việc và thôi việc là chuyện thường tình. Nếu mình cứ mãi sống với những cảm xúc, thì chỉ
có rước khổ vào thân.” Nhớ đến Lời Chúa và tuyệt đối tin tưởng vào đường lối của
Đức Chúa Trời, “mắt ta hằng dẫn dắt ngươi,”
cho nên tôi vẫn bình yên chở đợi ý định của Ngài.
“Các con trai của những kẻ ức hiếp ngươi sẽ cúi đầu đến cùng ngươi; mọi
kẻ vốn khinh dể ngươi sẽ quì lạy nơi bàn chân ngươi. Ngươi sẽ được xưng là thành của Đức
Giê-hô-va, là Si-ôn của Đấng Thánh Y-sơ-ra-ên…Đức Giê-hô-va sẽ làm sự sáng đời
đời cho ngươi, Đức Chúa Trời ngươi sẽ làm vinh quang cho ngươi. Mặt trời của ngươi không lặn nữa; mặt trăng
chẳng còn khuyết, vì Đức Giê-hô-va sẽ là sự sáng đời đời cho ngươi, những ngày
sầu thảm của ngươi đã hết rồi.”
(Ê-sai 60: 14, 19b, 20)
Chưa đầy một tháng sau, gia đình
chúng tôi nhận được khải tượng từ nơi Chúa, “Hãy truyền bá Phúc Âm qua
làn sóng radio!” Thế là chúng tôi
bắt tay ngay vào công việc. Tôi lo soạn
chương trình hằng tuần, nhà tôi cộng tác với tôi trong vai trò xướng ngôn viên.
Con trai tôi, Phước lo phần kỹ thuật. Tất
cả công việc này, chúng tôi thực hiện tại nhà riêng, qua hệ thống internet. Sau
khi thu xong vào mỗi tối thứ tư, Phước “e-dit,” lồng nhạc và chuyển vào đài qua
một kỹ thuật do đài cung cấp từ trước. Vậy là chương trình phát thanh Tiếng Nói Phúc Âm và Đời Sống được phát
đi vào mỗi tối Chúa nhật từ 7:30 đến 8:PM trên làn sóng phát thanh của “Tiếng
Nước Tôi San-diego;” chính là nơi mà Chúa đã đặt hai cha con chúng tôi vào làm
việc trước đó. Ngợi khen Đức Chúa Trời!
Ngài là Đấng Lạ lùng; là Cha Toàn năng; là Đấng Chí cao, Chí đại; là Cha Đời đời;
là Chúa Bình an của chúng ta!
Tạ ơn Chúa chương trình phát thanh kéo dài được ba năm; khi quỹ tiết kiệm
của gia đình dành cho chương trình này đã cạn.
Tuy nhiên, kết quả là nhiều đồng hương được nghe về Chúa Jê-sus và sự
cứu rỗi của Ngài. Qua làn sóng phát thanh, cũng có một số người gọi đến bày tỏ
sự ăn năn, khóc lóc nức nở khi Lời Chúa chạm vào đời sống của họ. Qua chương trình này, Chúa cảm động những tôi
tớ Chúa trong Giáo-Hạt Báp -Tít Liên- Hiệp Việt-Nam, họ yêu cầu tôi đáp ứng một
số giấy tờ cần thiết, và một buổi lễ trọng thể đã diễn ra tại Hội Thánh Niềm-Tin
San -Diego. Tôi được những vị mục sư Mỹ-Việt lãnh đạo đặt tay cầu nguyện xin Chúa
xức dầu; để đi ra gầy dựng một Hội Thánh mới tại thành phố Mira Mesa. Từ đó, tại San- Diego có một Hội Thánh Việt
Nam mang tên Mira Mesa Vietnamese
Baptist Church.
![](file:///C:%5CUsers%5CTC%5CAppData%5CLocal%5CTemp%5Cmsohtmlclip1%5C01%5Cclip_image002.jpg)
Mira Mesa
Vietnamese Baptist Church (Thiên Phước đứng tay phải, áo đà)
Đó là con đường mà Đức Chúa Trời đã sắm sửa, đưa tôi vào sự bắt đầu dấn
thân hầu việc Chúa trọn thời gian. Đó cũng
là phần thưởng lớn cho gia đình chúng tôi được bù đắp sau bao nhiêu năm tháng
thăng trầm. Riêng Thiên Phước, con trai út
của tôi, Chúa lại ban cho một công việc khác, sửa máy computer cho một tiệm buôn
bán và sửa chữa. Tiền lương của cháu kiếm được gấp ba lần so với đài phát thanh
trước đây. Công việc này là cơ hội giúp
cháu phát triển thêm năng khiếu của mình.
Ha-lê-lu-gia, Ngợi khen Chúa!
“Hãy dấy lên và sáng lòe ra!
Vì sự sáng ngươi đã đến, và vinh quang Đức Giê-hô-va đã mọc lên trên ngươi.
Này, sự tối tăm vây phủ đất, sự u ám bao bọc các dân; song Đức Giê-hô-va dấy
lên trên ngươi, vinh quang Ngài tỏ rạng trên ngươi. Các dân tộc sẽ đến nơi sự sáng ngươi, các vua
sẽ đến nơi sự chói sáng đã mọc lên trên ngươi.
Hãy ngước mắt lên xung quanh
ngươi, và nhìn xem: họ nhóm lại hết thảy, và đến cùng ngươi. Con trai ngươi đến từ xa, con gái ngươi sẽ
được bồng ẳm trong cánh tay.
Bấy giờ ngươi sẽ thấy và được chói sáng, lòng ngươi vừa rung động vừa
nở nang, vì sự dư dật dưới biển sẽ đến cùng ngươi, sự giàu có các nước sẽ đến
với ngươi.”
(Ê-sai 60: 1-5)
9. Đức
Chúa Trời Thay Đổi Tình Trạng Thai Nhi
![hinh chung chi 004.jpg](file:///C:%5CUsers%5CTC%5CAppData%5CLocal%5CTemp%5Cmsohtmlclip1%5C01%5Cclip_image004.gif)
Lê Bằng Phương Anh (3 tuổi 2 tháng ) Giáng
Sinh 2011
Con gái đầu của chúng tôi
có thai đứa con thứ nhì đã nhiều tháng. Đi
khám thai và xét nghiệm nhiều lần, bác sĩ báo cho biết tình trạng của đứa bé
không ổn. Thai nhi có triệu chứng bệnh
đao. Khám đi khám lại nhiều lần, kết quả
vẫn không thay đổi. Cha mẹ của cháu buồn
rầu vì biết rằng đứa bé sẽ ra đời trong tình trạng không những đáng thương cho
cuôc đời chính đứa bé, mà còn cả gia đình nội ngoại, nhất là nỗi đau xót của những
người sinh ra chúng!
Chúng
tôi đặt vấn đề ưu tiên cầu nguyện với Chúa kể từ ngày biết tin như vậy. Gần đến ngày sinh nở, bác sĩ khám lần cuối
cùng thì cho biết thai nhi vẫn bình thường. Nỗi lo lắng của những người thân vẫn còn
nguyên vẹn vì cứ nghĩ rằng bác sĩ họ chỉ an ủi gia đình thôi. Riêng bản thân chúng tôi, hoàn toàn tin cậy
nơi tình yêu của Cứu Chúa Jê-sus. Ngài
có quyền kêu La-xa-rơ đã chôn trong mồ mả bốn ngày sống lại, chữa lành cho
người què được đi, người đui được sáng, v.v…thì há Chúa chẳng làm thay đổi tình
trạng của thai nhi sao? Không có gì bất
năng đối với Chúa; chỉ có điều tấm lòng của chúng ta có thật sự trông cậy nơi
Ngài không?
“Các ngươi nhơn danh ta mà cầu xin điều cho
mặc dầu, ta sẽ làm cho, để Cha được sáng danh nơi Con. Nếu các ngươi nhơn danh ta xin điều chi, ta sẽ
làm cho.”
(Giăng 14: 13)
Cảm
tạ tình yêu và sự thương xót của Chúa, Ngài đã nhậm lời cầu xin của gia đình
chúng tôi. Cháu ra đời hoàn toàn bình
thường và lành lặn. Bỏ qua giai đoạn lật
sấp, ngồi, cháu bước đi mạnh mẽ những bước chân đầu tiên trong sự quan phòng
của Đức Chúa Trời. Tên của cháu là Lê Bằng Phương Anh. Cháu được phước vì được sống trong sự nguyện
của ông bà ngoại mỗi ngày. Mẹ của cháu
đã dâng cháu lên cho Đức Chúa Trời. Ba
tuổi, Phương Anh chưa đến trường nhưng đã biết sử dụng i-phone, đọc được tên của
những người thân trong điện thoại, và tự bấm máy khi muốn nói chuyện với ông bà
nội, ngoại, cậu, dì. Phương Anh tự tìm kiếm những hình ảnh nghịch
ngợm lưu trong các chương trình game. Niềm
say mê của cháu là ca hát.
Chúng
tôi cúi đầu tạ ơn Đức Chúa Trời bởi vì Ngài là Đấng giàu lòng thương xót, chậm
giận và làm ơn.
“Cầu
xin Ngài ban cho ngươi đều lòng ngươi ước ao, làm thành các đều toan tính của
ngươi...
“Kẻ này nhờ cậy xe cộ, kẻ
khác nhờ cậy ngựa, nhưng chúng tôi nhờ cậy danh Đức Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời
chúng tôi.”
(Thi Thiên 20: 4;7)
10. Mười Năm Gặp Lại
Sau buổi họp của lãnh đạo BGC từ
cuối năm 1999 và đầu năm 2000, tôi cũng thôi việc từ đó. Một nỗi hàm oan theo tôi suốt một thời gian khá
dài. Mỗi khi nhớ đến, tôi thật tiếc nuối
cho những cơ hội được hầu việc Chúa của mình. Tôi đã đánh mất đi đặc ân mà Chúa dành cho vì
sự phóng khoáng, khá sốt sắng nhưng lại
thiếu cẩn thận, đến nỗi quên mất đi mình là người lãnh đạo! Tôi đã thiếu kinh
nghiệm về kỷ luật của người lãnh đạo gây nên sự hiểu nhầm đáng tiếc; tạo cơ hội
cho ma quỉ phá hỏng một chương trình có ảnh hưởng rất tích cực cho công việc Chúa.
Tuy nhiên, từ thất bại này, Chúa cho tôi một bài học rất có ích cho đời sống tâm linh và chức vụ sau này. Tôi hiểu ra một điều quan trọng: Nếu người lãnh đạo chỉ sống bằng trái tim và xúc cảm không thôi thì sẽ rước lấy thất bại. Trái tim cần phải được kiểm soát bởi cái thắng chừng mực của Đức Chúa Trời. Nếu người lãnh đạo nghiêm trang quá, sẽ làm cho mọi người xa cách, nhưng nếu thân thiện quá mức cũng dễ dàng dẫn đến sự gãy đổ trong chức vụ.
Tuy nhiên, từ thất bại này, Chúa cho tôi một bài học rất có ích cho đời sống tâm linh và chức vụ sau này. Tôi hiểu ra một điều quan trọng: Nếu người lãnh đạo chỉ sống bằng trái tim và xúc cảm không thôi thì sẽ rước lấy thất bại. Trái tim cần phải được kiểm soát bởi cái thắng chừng mực của Đức Chúa Trời. Nếu người lãnh đạo nghiêm trang quá, sẽ làm cho mọi người xa cách, nhưng nếu thân thiện quá mức cũng dễ dàng dẫn đến sự gãy đổ trong chức vụ.
Trong mười năm tôi cầu nguyện xin Chúa cho tôi
có được cơ hội giãi bày. Từ trong sâu thẳm
của đức tin, Chúa cho tôi biết chắc sẽ có ngày tôi gặp lại Mục sư Bruce Sumner,
vị mục sư lãnh đạo của mình tại Mỹ trong một quán Cà-phê nào đó. Tôi sẽ nói với ông tất cả, trình bày cho ông
nghe về nỗi u uẩn trong lòng mình.
Cảm tạ Đức Chúa Trời vào một buổi sáng thật đẹp,
thời tiết dịu dàng, tôi mang đứa cháu ngoại mấy tháng tuổi sau lưng, đứng bên
trong quán xếp hàng chờ lấy cà-phê. Từ bên
ngoài một người đàn ông xuất hiện với cái dáng dấp quen thuộc. Nét mặt uy nghiêm nhưng toát ra một tình yêu sâu
kín ẩn giấu trong đôi mắt nhân từ và sáng sủa. Tôi nhận ra ngay đó là Mục sư Bruce. Ông chạy
đến ôm chặt lấy tôi. Tôi im lặng trong
giây lát để lắng nghe niềm phước hạnh trào dâng.
Quả thật, Đức Chúa Trời của chúng ta là Đấng Toàn tri. Ngài biết tất cả từng ngõ ngách trong đời sống của mỗi chúng ta; ngay cả những ước muốn thầm kín nhất trong cái thế giới đầy bí ẩn của tâm hồn.
Quả thật, Đức Chúa Trời của chúng ta là Đấng Toàn tri. Ngài biết tất cả từng ngõ ngách trong đời sống của mỗi chúng ta; ngay cả những ước muốn thầm kín nhất trong cái thế giới đầy bí ẩn của tâm hồn.
Gặp lại
tôi, ông vô cùng ngạc nhiên:
- Cậu sang đây khi nào vậy?
- Thưa ông, 2003. Còn Mục sư đang làm gì ở đây?
- Tôi dạy bên trường Bethel
Seminary.
- Wow! “Tạ ơn Chúa! Ngài đã nhậm lơi con.” Quay
sang Mục sư Bruce, tôi mỉm cười và lễ độ:
- Thưa Mục sư, hôm nào tôi sẽ
qua gặp Mục sư bên Bethel. Tôi có đều muốn
tâm tình với ông về câu chuyện của mười năm trước.
Ông tươi cười:
Ông tươi cười:
- Vâng, nhớ qua gặp tôi nghen!
Thế rồi, tôi chia tay ông nhưng
cũng chẳng qua Bethel để tìm gặp. Dường
như trong tôi quá đủ về những gì mà Chúa đã trả lời và ban cho. Cái ôm chặt của Mục sư Bruce đã nói thay tất cả.
Đó là những gì tôi muốn có được trong cuộc đời theo Chúa- Tình yêu thương!
“Tình
yêu thương hay dung thứ mọi sự, tin mọi sự, trông cậy mọi sự, nín chịu mọi sự.
Tình yêu thương chẳng hề hư mất bao giờ…Nên bây giờ còn có ba đều này: đức tin,
sự trông cậy, tình yêu thương; nhưng đều trọng hơn ba đều đó là tình yêu
thương.”
(I Cô-rinh-tô (13: 7;8; 13)
Từ trong sâu thẳm của lòng mình,
tôi luôn kính trọng và biết ơn ông. Cũng
từ đó, Chúa cho tôi biết sẽ có một ngày chính ông sẽ đặt tay cầu nguyện để xin
Chúa xức dầu cho tôi hầu việc Ngài.
“Thần của Đức Giê-hô-va ngự trên ngự trên ta; vì Đức Giê-hô-va đã xức
dầu cho ta, đặng giảng tin lành cho kẻ khiêm nhường. Ngài đã sai ta đến đặng rịt những kẻ vỡ lòng,
đặng rao cho kẻ phu tù được tự do, kẻ bị cầm tù được ra khỏi ngục.”
(Ê-sai 60:10)
Cái
quá khứ kia có gì đáng phải phân trần, nếu như không phải là những lời ngợi ca
tình yêu và lòng nhân từ của Cứu Chúa. Đối
diện với lời của Chúa mỗi ngày và nếu như không bởi ân điển dư dật của Ngài ban
cho, thì nào ai dám vỗ ngực cho là mình có đời sống hoàn hảo và thánh thiện!
Tôi đồng tâm tình với Sứ đồ Phao Lô khi ông
nhận biết “có một giằm xóc vào da thịt, tức là quỉ sứ của Sa-tan,” để vả ông và
làm cho ông đừng kiêu ngạo.
“Đã ba lần tôi cầu nguyện Chúa cho nó lìa xa
tôi. Nhưng Chúa phán rằng: Ân điển ta đủ
cho ngươi rồi, vì sức mạnh của ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối. Vậy, tôi sẽ rất vui lòng khoe mình về sự yếu
đuối tôi, hầu cho sức mạnh của Đấng Christ ở trong tôi. Cho nên tôi vì Đấng Christ mà đành chịu trong
sự yếu đuối, nhuốc nha, túng ngặt, bắt bớ, khốn khó, vì khi tôi yếu đuối, ấy là
lúc tôi mạnh mẽ.”
(II Cô-rinh-tô 11: 8,9,10)
11.
Giao Ước Đời Đời
Tháng Giêng, 2009 tại tiểu bang
Arizona, tôi và nhà tôi được sang đây để tham dự một tuần lễ trong chương trình
huấn luyện qua tổ chức có tên “Assessment Center” của Converge ((BGC tên cũ), đánh
giá và tuyển chọn những cặp vợ chồng đủ tiêu chuẩn đi ra mở mang Hội Thánh.
Thật là hồi hộp bởi vì hầu hết các
“candidates” đều là người Mỹ, trong đó có các vị mục sư đã đi ra hầu việc Chúa
tại các Hội Thánh địa phương. Chỉ có năm
người Việt trong đó có một cặp vợ chồng trẻ đến từ Oregon, một Mục sư lâu năm độc
thân và vợ chồng chúng tôi thật mới mẻ trong chức vụ Chúa giao. Tất cả các ứng
viên phải trải qua ít nhất hai bài giảng: một bài trước một nhóm nhỏ, bài khác
trước một hội chúng trên năm mươi người. Trong số đó có rất nhiều vị trong ban lãnh đạo.
Chúng tôi cầu nguyện thật nhiều vì lần đầu
tiên đứng trước những đối tượng “cấp lớn” khiến cho chúng tôi không khỏi lo lắng.
Và rồi, Đức Chúa Trời vẫn ở cùng tôi trên
môi miệng và ban cho tôi một khả năng lạ lùng về ngôn ngữ. Tôi nói tiếng Anh hôm ấy trôi chảy đến nổi tôi
cũng không ngờ. Không có một tờ giấy hay
chữ viết nào trong tay, nhưng Chúa cho Lời của Ngài tuôn chảy, đụng vào lòng
người nghe. Vị giám đốc phụ trách ngồi bên
dưới với đôi mắt ướt sũng và hai dòng nước mắt chảy dài trên đôi má của ông. Cả căn phòng im phăng phắc. Tôi nhận biết sự hiện diện của Đức Thánh Linh;
Ngài đang ở đó với tôi và với mọi người. Sau mười lăm phút, tôi bước xuống bục, mọi người
như vẫn còn tiếc nuối. Còn vị Mục sư phụ
trách ôm chặt lấy tôi. Tôi nghe được tiếng
thổn thức từ nơi lòng ông. Tôi cũng khóc
vì biết rằng Đức Chúa Trời quá đỗi nhân từ!
Ngày hôm sau, các ứng viên phải
trải qua cuộc phỏng vấn cá nhân cho từng đôi vợ chồng. Chúng tôi muốn được gặp ông
Jerry Dahl, vị Counselor của Converge. Hai
vợ chồng lại qùy gối xin Chúa chọn vị đó cho chúng tôi. Sáng hôm sau, trong khi chúng tôi còn ngồi bên
ngoài hành lang uống trà, ông Jerry Dah lại đến bắt tay tôi và bảo đi đến phòng
của ông để phỏng vấn. Đức Chúa Trời quả
là thân thiết và gần gũi với chúng tôi như con với Cha ở nhà. Chỉ khác nhau một điều là Cha tôi yêu thương
nhưng không có quyền năng; còn Đức Chúa Trời thì có quyền trên mọi sự và mọi
người. Ngài luôn nghe và đáp lại những
con cái kính sợ và tìm kiếm Ngài hết lòng.
Trong khi trả lời những câu hỏi thật tế nhị,
Chúa cho chúng tôi chân thành bộc bạch tất cả và trình bày nỗi khát khao của mình
là muốn được phục vụ Chúa. Vị cố vấn của
tổ chức hoan hỉ và chúc mừng chúng tôi đã qua được phỏng vấn.
Thế rồi buổi chiều hôm đó, sau
khi trình bày một bài giảng thứ hai trước hội chúng đông người hơn. Đức Thánh Linh vẫn đi cùng khiến cho Mục sư
Bruce đứng lên, và nói về tôi những điều tích cực của mười năm trước tại Đà-Nẵng
Việt-Nam. Sau đó, chính ông và một số
người trong ban lãnh đạo đặt tay cầu nguyện xin Chúa xức dầu cho tôi trước hội
chúng. Kết quả sau cuộc tuyển chọn, một
mục sư trong ban lãnh đạo cho chúng tôi biết 100 % thành viên trong Hội- đồng
biểu quyết đồng ý chấp thuận. Chúng tôi
được phép mở mang Hội Thánh Chúa trên khắp đất nước Hoa Kỳ. Chúng tôi không đủ
lời để tạ ơn Đức Chúa Trời, bởi vì lòng nhơn từ và sự thương xót quá lớn lao của
Ngài trên đời sống nhỏ bé và hèn mọn của chúng tôi.
“Bấy giờ các nước sẽ thấy sự công bình ngươi, các vua sẽ thấy sự vinh
hiển ngươi, ngươi sẽ được xưng bằng tên mới mà miệng Đức Giê-hô-va đặt cho.
Ngươi sẽ làm mão triều thiên đẹp đẽ trong tay Đức Giê-hô-va, làm mão miện vua
trong tay Đức Chúa Trời ngươi…”
(Êsai 62: 2-4)
Đêm ấy, chúng
tôi không ngủ được vì niềm vui không thể tả xiết. Bóng tối và sợ hãi không còn nữa. Sự cô đơn và thất vọng đã bị đẫy lùi xa vào
quá vãng. Ngọn lửa của Đức Thánh Linh lớn
dần soi sáng trong tâm khảm; đốt cháy những vùng tối tăm còn sót lại. Chúng tôi ngất ngây trong sự hiện hữu của Đức
Chúa Trời. Quả thật, Ngài đã lập một
giao ước đời đời và ban cho chúng tôi một tên mới.
“Vì ta, Đức Giê-hô-va, ưa sự chánh trực,
ghét sự trộm cướp và sự bất nghĩa. Ta sẽ
lấy đều thành tín báo trả lại, và lập giao ước với
chúng nó đời đời. Dòng dõi chúng
nó sẽ nổi tiếng trong các nước, con cháu sẽ nổi tiếng trong các dân, phàm ai
thấy sẽ nhận là một dòng dõi mà Đức Giê-hô-va đã ban phước.”
(Ê-sai 61: 8;9)
12. Căn Nhà Mơ Ước
Một ngày
nọ sau bữa cơm tối, con gái tôi nài nỉ:
- Ba me đi coi giùm con, cái nhà
này rất rộng. Nếu mình mua được là sống
thoải mái lắm đó.
Tôi không mấy nhiệt tình vì hiểu
rõ hoàn cảnh kinh tế của gia đình hiện tại:
- Coi làm gì phí thời gian, tiền
đâu mà mua?
- Thì ba me cứ đi với tụi con và
cho biết ý kiến, thế thôi!
![](file:///C:%5CUsers%5CTC%5CAppData%5CLocal%5CTemp%5Cmsohtmlclip1%5C01%5Cclip_image006.jpg)
Ba tháng trôi qua dài đăng đẳng. Cuối cùng thì người trung gian cho biết lợi
tức thu nhập của gia đình không hội đủ điều kiện vay vốn ngân hàng. Bà ta đành bó tay và bỏ cuộc! Gia đình chúng
tôi ai cũng buồn bã vì thất vọng. Tôi
không nói với ai, cứ mỗi chiều tôi lái xe đến đó, đi và thẳng cuối sân, lặng lẽ
qùy gối xuống bên bậc tam cấp thưa cùng Chúa:
“Chúa yêu dấu của con! Chúa biết rõ chúng con đang cần gì. Chúa ôi!
Chúng con thật sự muốn mua căn nhà này, nhưng nay không còn hy vọng nào nữa nếu
không có bàn tay giúp đỡ của Chúa. Lạy
Cha! Xin ban cho chúng con nơi ở này. Con
biết rõ Chúa là Đấng chăm sóc, chu cấp mọi nhu cầu cho con cái của Ngài. Con hoàn toàn trông cậy nơi Cha. Con cầu
nguyện trong Danh Chúa Jêsus. Amen!”
Hai tuần liên tục tôi lái xe đến và cầu nguyện
như vậy. Bỗng một ngày kia, tôi nhận được
điện thoại từ người trung gian cho biết ông chủ nhà muốn gặp tôi. Thế là cuộc gặp gỡ diễn ra đầy lý thú:
- Cậu thật sự muốn mua căn nhà của
tôi?- Người chủ là người Mỹ trắng, tuổi cao, khuôn mặt nhân từ.
- Vâng, thưa ông! Tôi rất thích
căn nhà ấy.
- Tôi sẽ bán cho cậu không cần
qua ngân hàng, kèm theo một điều kiện…
- Thưa ông, xin ông cho biết điều
kiện như thế nào?
- Tôi được biết cậu có khách sạn
ở Việt Nam, đúng không?
- Vâng, đúng như vậy. Tôi cho người ta thuê và có thể bán đi khi cần
thiết.
- Tôi sẽ nhận số tiền lần thứ nhất
khoảng dưới một trăm nghìn đô-la; số còn lại tôi sẽ nhận tiếp trong vòng một năm,
như vậy cậu có khả năng không? Tôi liền
hỏi ý kiến con gái liệu có thể vay mượn số tiền đó không? Con tôi trả lời, “được.”
Thế là hai tuần sau đó, chúng tôi được ông chủ
cho dọn vào căn nhà mới. Thật ra so với
cơ ngơi mà Chúa ban cho chúng tôi ở Việt Nam, thì căn nhà này chẳng là gì cả! Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại của chúng tôi
quả là món quà quá lớn!
Cái giá quý nhất ở đây mà tiền bạc không thể
mua được đó là tình yêu và sự quan phòng của Chúa. Bây giờ, chúng tôi có thể khẳng định một điều:
“Đối với Đức Chúa Trời không có điều gì là không thể.” Từ đó, gia đình người chủ
nhà trở thành thân thiết với gia đình chúng tôi như bà con họ hàng, luôn nâng đỡ
và quan tâm đến nhau. Chúng tôi có thêm
một gia đình nữa trong tình yêu của Chúa Jê-sus.
Một năm trôi qua thật nhanh. Ngày giao hẹn phải gửi tiếp tiền nhà cũng đã đến
hạn. Chúng tôi có chút lo lắng nhưng rất
bình tĩnh vì chúng tôi có một người Cha quyền năng để trông cậy. Chẳng có bí
quyết gì đặc biệt ngoại trừ qùy gối khẩn thiết trình dâng lên cho Chúa. Thế rồi, một ngày kia một thanh niên trai trẻ
bạn học với con gái tôi đặt vấn đề muốn mua căn nhà của chúng tôi ở Việt Nam. Mừng quá, chúng tôi đồng ý bán ngay để giải
quyết nợ nần và giữ đúng hẹn với người bán.
Từ ngày có nhà mới, gia đình chúng
tôi được nếm trải thêm nhiều hạnh phúc. Buổi
sáng nghe tiếng chim hót ríu rít quanh nhà. Một bầy gà mẹ lẫn gà con lục tục dẫn nhau đi
trong khu vườn có cây ăn trái. Ban đêm,
giữa canh khuya mơ màng nghe tiếng gà gáy như những ngày sống ở quê của tuổi thơ.
Bốn con chó nhỏ vờn nhau và canh giữ nhà
cho chủ. Sân trước, có trăm hoa đua nở
ngào ngạt mùi hương. Chúng tôi đâu cần tìm
kiếm thiên đàng ở đâu nữa? -Chính là đây, trong những tấm lòng biết thờ
phượng Đức Chúa Trời một cách hết lòng; và trông cậy nơi sự thương xót của Ngài
tuyệt đối.
“Người nào nghe lời ta,
“Hằng ngày tỉnh thức nơi cửa ta,
“Và chờ đợi ở bên các trụ cửa ta,
“Lấy làm có phước thay
“Vì hễ ai tìm được ta, thì gặp sự sống
“Và sẽ được ơn của Đức Giê-hô-va
“Nhưng ai phạm đến ta, làm hại cho
linh hồn mình;
“Còn kẻ nào ghét ta, ắt ưa thích sự
chết.”
(Châm Ngôn 9: 34,35,36)
13. Một
Linh Hồn Quý Hơn Cả Thế Gian
Một buổi sáng tôi đang ngồi trong quán Cutter-Points
vừa uống cà-phê vừa đọc Kinh Thánh. Nhìn qua cửa kính, không hiểu vì sao người
ta cắm các biển bán “garage sale”khắp trên cả con đường Elcajon. Tò mò trước quang cảnh lạ, tôi đứng dậy lái xe
đi một vòng xem thử. Hầu như tất cả các
đường trong một khu vực có một chiến dịch bán “garage sale” để gây qũy gì đó. Tôi thưa với Chúa:
“Lạy Chúa của con! Con đã hứa với Ngài sẽ không bao giờ mua đồ garage sale
nữa. Hôm nay, nhà con thiếu một bờ rào phía trước, xin Chúa chỉ con nơi nào họ có
bán trong khu vực này, con sẽ đến đó để mua.”
Tôi lái xe đi vòng quanh ba điểm, chỉ nhìn thoáng qua
không dừng lại. Cuối cùng, tôi quẹo sang
đường Adam và tôi dừng lại nơi đó. Bước
vào bên trong sân, giường chõng, tủ bàn ngổn ngang. Người đàn bà đứng tuổi, tóc muối tiêu có khuôn
mặt phúc hậu, mỉm cười chào tôi.
- Cậu muốn mua gì?
Tôi vừa
nhìn thấy một bờ rào gỗ móc trên tường trong nhà để xe, sửng sốt tôi reo lên:
![](file:///C:%5CUsers%5CTC%5CAppData%5CLocal%5CTemp%5Cmsohtmlclip1%5C01%5Cclip_image008.jpg)
- Đó là của cháu nội tôi để đây
lâu rồi. Nhưng nếu cậu muốn mua trả tôi
mười lăm đô. Tôi bàng hoàng trước quyền
năng kỳ diệu của Đức Chúa Trời. Thật sự,
tôi đã run lên trước sự hiện diện của Ngài vì mắt Chúa ở khắp mọi nơi. Tôi đến xem kỹ, quả đúng y chang kích thước và
giống hệt cái bờ rào của tôi đang làm dở dang ở nhà. Người đàn bà còn đưa cho tôi hai cây trụ nữa. Tất cả thật khít khao và đồng điệu. Không phải lần đầu tôi trải qua kinh nghiệm Chúa
bước đi với mình ra sao. Nhưng lần này,
nỗi vui mừng quá sức tưởng tượng của tôi trước sự xảy ra kinh khiếp về sự đáp lời
của Chúa.
Nhìn phía trước sân, tôi thấy ba cuốn Kinh Thánh
vất bừa dưới đất bụi bặm bám đầy, lẫn lộn trong nhiều cuốn sách khác nhau.
Tôi ngồi xuống mân mê từng cuốn
một mà lòng đau nhói. Người đàn bà lại hỏi:
- Cậu có cần những quyển Kinh Thánh
đó không, tôi biếu cậu?
Tôi ôm ba cuốn trên tay đến gần bà nhỏ nhẹ hỏi:
- Thưa bà, sao bà không dùng nữa?
Người đàn
bà đưa mắt nhìn ra bên ngoài có vẻ gì đó tuyệt vọng:
- Cậu ơi! Tôi đã đọc Kinh Thánh
nhiều năm, nhưng Đức Chúa Trời ở xa lắm! Ngài chẳng nghe lời cầu xin của tôi đâu; nên tôi
quyết định không đọc nữa.
Tôi nhìn
người đàn bà trong giây lát. Một nỗi cảm
thương trào dâng, tôi lễ độ thưa:
- Xin bà cho phép tôi được thưa
với bà một câu chuyện- Người đàn bà gật đầu đồng ý, tôi nói tiếng Anh với bà với
giọng ngọt ngào:
- Bà có biết không, cái bờ rào mà
bà đồng ý bán cho tôi chính là điều tôi câu xin với Chúa trước khi đến đây. Tôi đã lái xe đến ba chỗ, và Chúa đã bảo tôi dừng
lại nơi này. Nhưng thưa bà, câu chuyện bờ
rào chỉ là cách mà Chúa muốn dùng tôi để có thể gặp được bà mà thưa với bà rằng
Chúa yêu thương bà lắm! Ngài không ở quá
xa như bà đã nghĩ. Không đâu, thưa bà!
Chúa đang ở đây và đang nghe câu chuyện giữa tôi và bà.
Người đàn bà hơi run, khẽ ngồi
xuống chiếc ghế dựa. Hai dòng nước mắt
chảy xuống trên đôi má nhăn nheo. Bà nắm
lấy bàn tay tôi nhỏ nhẹ:
- Thật vậy sao cậu? Còn có những gì cậu hãy tiếp tục kể cho tôi
nghe về Chúa với!
- Bà ơi! Chúa của chúng ta thật tuyệt vời! Ngài đang bước đi với chúng ta mỗi ngày và khắp
mọi nơi. Chúa đang nắm lấy tay tôi như bàn
tay của bà hiện tại. Chúa nhân lành và
luôn chăm sóc, quan phòng cung cấp mọi nhu cầu cho con cái của Ngài. Nếu như Chúa ở xa như bà nói, thì tôi là một
trong những người điên trên xứ sở này. Cuộc
sống bao nhiêu là nỗi buồn chán và tuyệt vọng! Trăm ngàn cái khổ vây quanh; sự cô đơn cùng tận
làm cho con người không muốn sống vì cảm thấy vô nghĩa. Những giành giựt, dối gian với bao thủ đoạn xấu
xa giữa người với người, đối xử với nhau còn tệ hơn loài cầm thú. Bệnh tật, nghèo đói, mất việc, những đổ vỡ gia
đình, hận thù, căm ghét, những người thân mất mát trong chiến tranh v.v… là những
nan đề chúng ta khó tránh khỏi. Như bà đã
biết, chính Chúa Jê-sus đã cứu hàng tỉ người trong chúng ta thoát khỏi tội lỗi,
giải phóng chúng ta ra khỏi xích xiềng của Sa-tan. Ngài lựa chọn chúng ta giữa vòng những tội nhân
đáng chết trong hỏa ngục; rồi ban cho chúng ta sự bình an, hy vọng và sự sống đời
đời. Chính Ngài đã lắng nghe tất cả những
thương đau, cay đắng của tôi và chính Ngài đã ràng rịt vết thương trong lòng tôi. Ngài đang cho tôi một cuộc sống thỏa vui, phước
hạnh. Tôi là bằng chứng cho sự hiện hữu
của Ngài. Bà ôi! Chúa yêu bà lắm, bà có
biết không?
Sau đó, tôi kể cho bà một vài phép
lạ mà Chúa đã bước đi với tôi như thế nào. Người đàn bà cúi xuống khóc lóc nhiều hơn. Rồi sau đó, bà chạy lên lầu gọi bà mẹ già cùng
nhiều người hàng xóm đến nghe tôi làm chứng về tình yêu của Cứu Chúa.
Sau cùng, bà nhận lại hai cuốn
Kinh Thánh từ tay tôi để bà và người mẹ bắt đầu đọc Kinh Thánh trở lại. Bà tặng tôi một quyển để kỷ niệm và mời tôi lần
sau trở lại để làm chứng tiếp cho bà nghe. Bà cũng đã hứa với tôi bà sẽ đi nhóm thờ phượng
Chúa vào Chúa nhật tuần đến.
Buổi sáng hôm đó, lòng tôi vui mừng
khôn xiết. Cái bờ rào Chúa chỉ cho là bằng
chứng hiện hữu của Đức Chúa Trời. Nhưng, những linh hồn kia mới thật qúy giá và
cần thiết cho Đức Ngài. Tôi lái xe ra về và hát ngợi ca tôn vinh Danh
Chúa; vì biết rằng Ngài đã dùng tôi để dắt đưa những con chiên đi lạc về nhà
Cha:
“ Ngợi ca Chúa từ ái ban ơn lạ lùng. Đời tôi vốn tràn những lệ đắng.
“ Tôi đã hư mất bao ngày, lầm
than trong nơi tội đày,
“ Mà ơn Chúa còn đoái thương tôi
“ Đời tôi rất nhiều nỗi gian lao
u sầu. Buồn lo đã làm vắng niềm tin.
“Nhưng Chúa đã cứu tôi về, nghỉ yên trong tay nhiệm
màu.
“Thật ơn Chúa rộng lớn vô biên
“Rồi đây Chúa lại đến đem tôi về
trời.
“Làm sao nói được hết niềm vui.
“ Khi đứng bên các thánh đồ, ngợi ca tôn
vinh danh Ngài
“ Về ơn lớn Ngài đã thương tôi.
14.
Đôi Mắt Xa Xăm
Tôi và Lân lái xe đi xuống “Home Depot,” để
tìm một người phụ việc hoàn tất cái bờ rào còn đang làm dở dang. Đây là nơi nhiều người thất nghiệp tụ tập để
chờ người ta mướn làm đủ mọi việc. Lái
xe qua một vòng, tôi bị cuốn hút bởi người đàn ông có đôi mắt thật đẹp nhưng ẩn
chứa một vẻ buồn xa xăm. Tôi bước ra
khỏi xe và đến gặp anh:
- Tôi muốn nhờ anh đền nhà tôi
giúp một việc vặt, độ nửa ngày là xong.
Người
đàn ông tỏ vẻ vui mừng:
- Vâng, ông trả tôi 10 đô một
giờ.
- Được rồi, mời anh lên xe
Ở băng ghế sau, Lân nói chuyện
với anh ấy vui vẻ. Bỗng tôi nghe anh ấy lớn giọng:
- Praise the Lord! God is good!
Lòng tôi sung sướng khi biết anh
là con cái Chúa. Bận lái xe, tôi chưa kịp chuyện trò gì với anh; nhưng khi đến
nhà, tôi với anh vừa làm bờ rào vừa nói chuyện. Trong khi làm việc, anh rất yếu
thở hổn hển và dường như có mùi men thoang thoảng. Đến giờ cơm trưa, chúng tôi mời anh dùng bữa.
Trước khi ăn, tôi cầu nguyện bằng tiếng Anh và cầu nguyện cho người anh em
trong Chúa vừa mới quen biết. Bỗng dưng,
người đàn ông khóc lớn. Tôi đợi cho anh
qua cơn xúc cảm, rồi nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh làm sao thế? Tôi có nói điều gì làm buồn anh không?
Anh
ngẩng lên đôi mắt đỏ ngầu ướt sũng:
- Không, thưa ông! Tôi chỉ cảm động vì sự cầu nguyện của ông. Bữa
ăn không còn ngon miệng nữa, anh ấy kể cho Lân và tôi nghe câu chuyện của mình:
- Ông biết không, tôi cũng là
con cái Chúa. Gia đình tôi sống ở San-fransico. Từ khi kinh tế Mỹ xuống dốc, gia đình tôi gặp
quá nhiều thử thách. Tôi mất việc làm,
xe cộ nhà cửa không còn nữa. Vợ tôi ly dị. Tôi quá đau buồn sinh ra uống rượu và đưa đẩy
đến thành phố này. Tôi đến đây từ lúc
sáng sớm để mong có người mướn mình đi làm việc. Mãi cho đến giờ đó mới gặp ông và người bạn
trẻ đây. Nghe ông cầu nguyện, tôi giật mình
nhận ra rằng Chúa vẫn ở cùng chúng ta. Thế
mà mấy tháng nay, tôi hờn dỗi Ngài. Tôi tự
hỏi tại sao Ngài đành bỏ tôi? Tôi chán ngán và sống lây lất rày đây mai đó. Ban ngày, tôi không biết ăn ở đâu. Tối đến, không biết ngủ chỗ nào!
![](file:///C:%5CUsers%5CTC%5CAppData%5CLocal%5CTemp%5Cmsohtmlclip1%5C01%5Cclip_image010.jpg)
Người đàn ông chăm chú lắng
nghe, và tôi cùng anh đọc một phân đoạn Kinh Thánh trong Thi Thiên 102: 1-7
“Hỡi Đức Giê-hô-va, xin nghe lời cầu nguyện tôi,
nguyện tiếng tôi thấu đến Ngài. Trong ngày gian truân xin chớ giấu mặt cùng
tôi; xin hãy nghiêng tai qua nghe tôi. Trong
ngày tôi kêu cầu xin mau mau đáp lại tôi.
Vì các ngày tôi tan như khói, xương cốt tôi chảy đốt
nhu than lửa.
Lòng tôi bị đánh đập khô héo như cỏ. Vì tôi quên ăn. Vì cớ tiếng than xiết của tôi. Xương cốt tôi sát vào thịt tôi. Tôi trở giống như con chàng bè nơi rừng vắng,
khác nào chim mèo ở chốn bỏ hoang. Tôi
thao thức, tôi giống như chim sẻ hiu quạnh trên mái nhà…”
Sau đó, tôi đọc thêm cho anh
nghe một vài câu trong sách Tê-sa-lô-ni-ca để nhắc nhở anh:
“Vì kẻ ngủ
thì ngủ ban đêm, kẻ say thì say ban đêm. Nhưng chúng ta thuộc về ban ngày, nên hãy
giè-giữ, mặc áp giáp bằng đức tin và lòng yêu thương, lấy sự trông cậy về sự
cứu rỗi làm mão trụ. Vì Đức Chúa Trời
chẳng định sẵn cho chúng ta bị cơn thịnh nộ, nhưng cho được sự giải cứu bởi Đức
Chúa Jê-sus Christ trong chúng ta là Đấng đã chết vì chúng ta hoặc thức hoặc
ngủ đều được sự sống với Ngài. Vậy thì
anh em hãy khuyên bảo nhau, gây dựng cho nhau như anh em vẫn thường làm.”
(Tê-sa-lô-ni-ca 5:7-11)
Anh ấy muốn được tôi và Lân cầu nguyện cho
anh. Chúng tôi vui mừng cùng qùy gối xuống
sàn nhà với nhau, để dâng anh lên cho Đức Chúa Trời, xin Ngài thương xót và giúp
đỡ anh.
Cầu nguyện xong, trông anh có vẻ
tươi tỉnh và mỉm cười. Tôi nói với anh:
- Từ giờ này, anh không phải làm
bờ rào cho tôi nữa. Anh đừng lo chuyện
tiền nong. Và đây là những gì tôi có
trong túi, tôi xin tặng anh.
Tôi lấy hết trong túi ra những đồng
tiền mình có được trao cho anh. Và Lân cảm động cũng móc ví biếu anh một số tiền
nữa. Anh quá xúc động và một lần nữa anh
khóc trước tình yêu của Chúa dành cho mình.
Buổi chiều hôm đó, chúng tôi mời
anh đi uống cà-phê ở quán Cutter- Points để nghe anh kể chuyện về cuộc đời theo
Chúa của anh. Sau đó, chúng tôi mời anh
cùng đi nhóm nhà thờ của chúng tôi ở Mira Mesa vào Chuá nhật ngày hôm sau; với ý
định sẽ gặp một vài tôi tớ Chúa của Hội Thánh Mỹ. Họ có thể giới thiệu hay tìm giúp anh một việc
làm tạm thời. Ngày hôm sau, chúng tôi chờ
anh tại quán Cutter- Points lâu lắm, nhưng rất tiếc, không được gặp lại anh. Dù anh ở đâu hay làm gì đi nữa, nếu anh thực sự
ăn năn sự yếu đuối của mình và quay về cùng Chúa, thì chắc chắn Ngài sẽ thương
xót anh.
Phạm Kim Lân và tôi vui mừng ngợi
khen Chúa, vì Ngài đã cho chú cháu chúng tôi thêm cơ hội được “Vui
với kẻ vui và khóc với kẻ khóc.”
15. Thẻ
Xanh
Đây là “câu chuyện dài nhiều tập,” lắm gian
nan và uẩn khúc. Có thể nói rằng những
ai gặp phải nhiều nan đề rắc rối trong sự chờ đợi dai dẳng gần như tuyệt vọng,
thì gia đình chúng tôi là một trong những số người đó.
Như phần đầu chúng tôi đã trình
bày, chúng tôi đến Hoa Kỳ trong diện du học tôn giáo. Chúng tôi đi hợp pháp “đường
đường chính chính.” Nhưng cái nỗi khổ của diện này là nhiều chuyện lắm đa đoan!
Trước hết với chính phủ Hoa Kỳ chúng tôi
không được phép làm việc, không được hưởng bất cứ sự ưu đãi nào trong vấn đề y
tế hay các phúc lợi xã hội. Đối với cộng
đồng, thì rất dễ dàng bị “chụp mũ” vì những thành kiến, đố kỵ, nghi ngờ; đôi
khi rất là oan ức cho những con người có ý chí cầu tiến, muốn được học hỏi nền
văn minh tiến bộ, dân chủ, tự do. Ai cũng biết rõ, Hoa Kỳ đâu phải là đất
nước chỉ dành đặc ân cho một số người nào đó, hay dân tộc nào được ưu ái đến định
cư đâu. Nhưng, thực tế đáng buồn là người
Việt chúng ta thiếu tinh thần đoàn kết, thay vì yêu thương giúp đỡ lẫn nhau; lại
thường hay nghi kỵ và tìm cách tấn công nhau. Người đi trước nhìn người đi sau xa lạ! Mỗi người trong chúng ta được Chúa dựng nên đều
có quyền bình đẳng như nhau; ai cũng có quyền khao khát tự do, mưu cầu hạnh phúc
và được quyền làm người. Nhưng sau khi đạt
được những giá trị đáng qúy ấy, chúng ta lại muốn áp đặt sự bất công lên đầu, lên
cổ người khác! Chúng ta lấy quyền gì để
tước đoạt những giá trị cao quý của người khác trên một đất nước Tự Do và Dân Chủ?
Với nền luật pháp văn minh như Hoa Kỳ, tôi
tin rằng không có sự phân biệt đối xử và kỳ thị ấy!
Là một người đàn ông bản lĩnh và nìềm tin tuyệt
đối vào Chúa Jê-sus, chúng tôi không đặt sự trông cậy nơi con người. Chúng tôi đặt niềm tin vào chính Chúa là Đấng
công bình, yêu thương và không bao giờ thay đổi. Tình yêu của loài người “sớm nắng chiều mưa,”
lúc thế này, lúc thế khác. Còn tình yêu của Chúa là vĩnh cửu. Ngài thương xót
loài người không phải vì chúng ta xứng đáng, đẹp đẽ, công chính đâu. Chúa phán rằng: “đạo đức loài người chỉ là cái áo
dơ trước mặt Chúa” và, “từ trên cao nhìn xuống Chúa muốn tìm một
người công chính, dù chỉ một cũng không có!” Vậy, chúng ta là ai mà dám
cao ngạo về mình, xét đoám kẻ khác?
Con gái tôi qua đây trước nhiều năm, cháu lập
gia đình và có quốc tịch Mỹ. Vì vậy, cháu đủ tư cách pháp lý để bảo lãnh cho
cha mẹ và anh chị em. Vấn đề chỉ là thời
gian thôi! Muốn đi tắt, nên chúng tôi cũng
gặp phải bao điều phiền phức! Tuy nhiên trong mọi sự, chúng tôi hoàn toàn tin rằng
Đức Chúa Trời đã sắp đặt.
“Vì tóc trên đầu của các ngươi cũng đã được đếm hết rồi. Đừng sợ chi hết, vì các ngươi qúy trọng hơn
nhiều con chim sẻ.”
(Mathiơ
10:30)
Cùng với luật sư Josh thay cho Patrick vì anh ấy
đã đổi sang tiểu bang khác; trước vị quan tòa di trú chúng tôi cầu nguyện với
Chúa Jê-sus rằng: “Chúa ôi! Xin Chúa giúp
chúng con lần này vì chúng con đã kiệt sức rồi, bởi quá nhiều năm chờ đợi! Xin Ngài khiến cho vị quan toà hỏi chúng con
những câu hỏi đơn giản, kéo dài muời lăm phút thôi thay vì mấy tiếng đồng hồ.
Chúng con trông đợi nơi Chúa vì Ngài là, “Vua trên muôn vua, Chúa trên muôn
chúa.”
Khi còn ở Việt Nam, tại Tổng Lãnh Sự Sài Gòn
chúng tôi đã trải qua kinh nghiệm này. Là
giáo viên chuyên dạy học viên đi phỏng vấn với nhiều diện khác nhau, tôi biết cách
để chuẩn bị một bộ hồ sơ hoàn hảo, và tôi cũng quá quen thuộc với những câu hỏi
mà nhân viên Tổng Lãnh Sự thường hỏi. Chính
vì lẽ đó, tôi đã nghĩ rằng, với bộ hồ sơ chuẩn bị kỹ lưỡng, với khả năng tiếng
Anh của mình, với giấy mời của trường thần học uy tín, nhất định chúng tôi sẽ
vượt qua. Nhưng Chúa đã bày tỏ cho chúng
tôi biết rằng tất cả những đều đó đều vô nghĩa, nếu như Ngài không cho phép.
Chúng tôi nhìn thấy từ một ô cửa sổ, nhiều người
bị đánh hỏng, bước ra buồn xo bởi vì anh thông dịch viên có vẻ khó tính. Chúng
tôi ngồi xuống với nhau, thì thào cầu nguyện với Chúa: “Chúa
ôi! Xin Ngài đổi anh thông dịch viên
ấy, và Ngài ở cùng chúng con trong giờ này. Số thứ tự chúng con sắp đến. Xin họ hỏi chúng con ba câu thôi.”
Ngay sau khi cầu nguyện, tên của
tôi được gọi từ một ô cửa sổ khác. Từ bên trong, một người đàn ông da trắng, mặt
mày tốt tươi và đôi mắt dịu dàng. Tay
anh cầm tập hồ sơ bước ra:
- Anh nói được tiếng Anh không?
- Vâng, thưa ông tôi nói được.
- Họ là vợ con của anh?
- Vâng, thưa ông đúng vậy.
- Tại sao anh muốn đến học Kinh
Thánh ở Portland?
- Vì đó là nơi tôi muốn học để
trở thành mục sư.
- Okay.
Đơn giản chỉ có thế, đúng là ba
câu hỏi. Sau đó, chúng tôi được thông báo
ngày hôm sau trở lại lúc ba giờ chiều để nhận Visa. Qua kinh nghiệm này, bản thân chúng tôi nhận
ra bài học qúy giá, “Đừng tin tưởng ở khả năng và sự hiểu biết mình! Đừng nghĩ rằng mình sẽ thành công bởi chính sự
khôn ngoan xác thịt vốn yếu đuối và ngu dại!” Chúng tôi vui mừng muốn nhảy lên để ca ngợi Chúa.
Nhưng chưa hết, Đức Chúa Trời muốn
dạy dỗ và khẳng định với chúng tôi rằng, sự ra đi lần này là do Chúa quyết định
trong đường lối của Ngài chứ không phải ý muốn hay sự khôn ngoan của chúng tôi.
Buổi sáng ngày 12 tháng 8, tự dưng trong
lòng tôi cảm thấy khó chịu. Mỗi khi đi vào
đi ra, tôi lại có cảm giác nhà tôi bị bỏ lại. Tôi gạt phăng ý nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi tâm trí
của mình. Thế rồi, lúc 11 giờ trưa, tôi
nhận được điện thoại thông báo của Tổng Lãnh Sự qua một người thông dịch nữ, giọng
cô Vy:
- Chúng tôi rất tiếc thông báo
cho ông tin không vui, vợ của ông và đứa con trai út không được cấp Visa lần này
vì chữ U bị đánh nhầm là V trong tên của hai người, nên Tổng Lãnh Sự từ chối.
Quả thật là tin sét đánh. Chúng tôi không biết phải làm gì và dường như
không tin đó là sự thật. Bình tĩnh, chúng
tôi qùy gối xuống sàn trong phòng khách sạn để dâng nan đề lên cho Đức Chúa Trời.
Qua điện thoại cô Vy cho biết,
trong nửa giờ sau Tổng Lãnh Sự có cuộc họp, chị sẽ nêu vấn đề của chúng tôi để
giúp đỡ; vì cái lỗi đánh máy chẳng phải do chúng tôi mà do nhà trường bên Mỹ. Nửa
giờ sau chuông điện thoại reo lên, tôi hồi hộp bắt máy. Từ bên kia đầu dây, cô Vy cho biết:
- Rất tiếc, không có gì thay đổi
anh ạ! Tôi cũng đành bó tay!
Chúng tôi hụt hẫng như từ trên cành cây rớt xuống.
Quá buồn, tôi lại yêu cầu vợ con qùy gối
tiếp tục. Lần này, Chúa làm cảm động mỗi
tấm lòng chúng tôi tan vỡ vì quá đau đớn! Tôi không thể nào bỏ lại vợ con mình được. Rất có thể tôi hủy bỏ chuyến đi, vui cùng vui
khổ cùng khổ, chết sống cùng có nhau. Trong khi cầu nguyện bốn chúng tôi đều khóc
nức nở xin Chúa giúp đỡ và giải cứu. Từ
trong lòng tôi, có sự thôi thúc bởi Đức Thánh Linh và được nghe bởi lổ tai thiêng
liêng: “Con hãy viết ngay một lá thư cho
Tổng Lãnh Sự và Fax vào cho họ. Con
biết tiếng Anh cơ mà! Hãy làm ngay đi!
Thế là tôi viết có mấy dòng với
nội dung sau:
Thưa Tổng Lãnh Sự!
Cái lỗi của chữ U thành V là cái lỗi quá
nhỏ, xin qúy vị chữa lại giúp cho. Làm
sao tôi có thể đành ra đi mà bỏ lại một người vợ rất yếu ớt, một đứa con nhỏ dại
và ngây thơ ?
Xin qúy vị thương tình giúp đỡ cho!
Nguyện Chúa ban ơn cho qúy vị.
Thành kính
Ký tên ở dưới
Tôi chạy xuống quày lễ tân và
Fax ngay lá thư vào Tổng Lãnh Sự. Chúa
cho lòng tôi bình an ngay sau khi làm như vậy.
Chưa đầy mười lăm phút sau, tôi
nghe được điện thoại cũng từ người thông dịch:
- Báo cho anh tin mừng! Tổng Lãnh
Sự đã nhận được Fax của anh, và họ đồng ý cấp visa cho vợ và con trai của anh. Anh hãy đến đúng giờ hẹn để nhận visa. Xin chúc mừng anh chị!
Chúng tôi nhảy lên reo mừng tạ ơn
Đức Chúa Trời. Vợ con tôi như được “sống lại từ cõi chết” và đức tin của họ mãnh
liệt hơn. Chúng tôi ôm lấy nhau khóc
trong niềm hạnh phúc; bởi vì chúng tôi có một người Cha trên trời vĩ đại!
Chính kinh nghiệm sống động này
nhắc nhở chúng tôi hãy cầu xin Đức Chúa Trời giống những gì trong quá khứ. Chính vì vậy, chúng tôi luôn trông cậy vào Chúa
với tất cả niềm tin và mong đợi sự giải cứu của Ngài.
Cũng như sự giúp đỡ của Chúa lần
trước, vị quan toà xuất hiện một cách oai nghiêm. Ông ngồi xuống rồi nhìn chúng
tôi với đôi mắt nhân từ. Dường như ông
muốn nói rằng, “Tôi có cảm tình đặc biệt với qúy vị.” Sau đó, ông lật qua những trang hồ sơ rất
nhanh và người thư ký đánh máy cẩn thận. Chưa đầy muời phút sau, ông hỏi ý kiến của luật
sư bên chính quyền, rồi gật gù công bố. Toà
đồng ý trường hợp này được con gái bảo lãnh hợp pháp vì có Quốc Tích Mỹ. Phiên
toà kết thức ở đây.
Chúa ôi! Không ai tưởng tượng nổi
cái sự kiện lạ lùng diễn ra trước mắt! Chúng
tôi không ngạc nhiên vì biết rằng Đức Chúa Trời có quyền trên tất cả mọi sự, tể
trị trên mọi uy quyền. Sở dĩ Chúa cho những
trắc trở xảy ra vì Ngài muốn đào luyện chúng tôi để trở nên người hầu việc Ngài.
Phải tập rèn cho chúng tôi tính kiên nhẫn,
sự trông cậy tuyệt đối và phải nhận ra rằng Ngài là Đấng duy nhất để cho chúng
ta tôn thờ và ca ngợi. Chúng tôi hoàn toàn
tin chắc có một Đức Chúa Trời thực hữu đang ở giữa chúng ta, một Chúa Jê-sus ngày
đêm cầu thay cho chúng ta.
“Hãy xin, sẽ được, hãy tìm, sẽ gặp, hãy gõ cửa sẽ mở
cho. Bởi vì hễ ai xin thì được, ai tìm
thì gặp, ai gõ cửa thì được mở. Trong
các ngươi có ai, khi con mình xin bánh, mà cho đá chăng? Hay là con mình xin
cá, mà cho rắn chăng? Nếu các ngươi vốn là xấu còn biết cho con cái mình các
vật tốt thay, huống chi Cha của các ngươi ở trên trời lại chẳng ban các vật tốt
cho những người xin Ngài sao?
(Mathiơ 6: 7-11)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét