www.mondoGiesu.tk
5
Lời
Chứng của Brother Yun
Nội ở Trung Quốc,
Brother Yun bị bỏ tù bốn lần vì cớ
tin lành, và bị bắt hơn ba mươi lần những
lúc khác. Mặc dù chịu thống khổ và tra tấn thời gian dài, anh là người rất vui vẻ và đầy đức
tin trong Chúa Giê-xu
Christ. Đức Chúa Trời đem anh khỏi Trung Quốc năm 1997 để anh có thể hoạt động
tạo điều kiện thuận lợi cho khải
tượng Trở Lại Giê-ru- sa-lem. Anh đã diễn thuyết tại hơn 1.000 hội thánh khắp thế giới từ khi đó, đem đến thức tỉnh
và khích lệ cầu nguyện cho công tác
truyền giáo Trung Quốc. Hiện nay anh đang đặt cơ sở tại Đức
cùng vợ, cô Deling, và hai
con.
Khi tôi được Chúa cứu lần đầu,
lúc tuổi 16, tôi bắt đầu chờ đợi Chúa hướng dẫn, và rồi một chuyện lạ lùng xảy
ra. Một đêm kia khoảng 10 giờ tối khi
tôi nằm trên giường, thình lình tôi thấy như ai đập vai mình và nghe tiếng nói
bảo tôi, “Yun, Ta sẽ sai con đến hướng tây và hướng nam để làm nhân chứng cho
Ta.”
Liền ngay hôm sau tôi đến một làng kia hướng tây nơi tôi
sống và chia sẻ lời Chúa với người dân ở đó.
Theo cách đó đây là khởi đầu của tôi dấn mình vào khải tượng Trở Lại
Giê-ru-sa-lem. Dĩ nhiên lúc đó tôi chẳng
biết rằng hầu hết các quốc gia còn lại chưa được truyền giáo đều nằm về hướng
tây và nam Trung Hoa, nhưng khi năm tháng trôi qua Chúa từ từ mở mang hiểu biết
của tôi về sự kêu gọi ban đầu của Ngài cho tôi.
Ngài dùng Simon Zao để làm nguồn phước lớn lao cho đời tôi và để tập trung
sự dấn thân của riêng tôi vào khải tượng Trở Lại Giê-ru-sa-lem.
Tôi còn ở trong tù khi Simon Zao lần đầu trở về Henan để
chia sẻ những từng trải của ông cho hội thánh vì thế tôi không biết gì về ông cả. Tuy nhiên tôi có nghe về những nhân sự Trở Lại
Giê-ru-sa-lem. Vì là một Cứu-thế-nhân
khá mới mẻ, tôi có đọc một quyển sách nhỏ về những nỗ lực của họ đem tin lành
ra ngoài Trung Hoa vào những năm 1940, nhưng đến được rào cản cuối thì phải trở
lại. Cuốn sách nhỏ cũng có một số bài
hát cảm động mà những nhà tiên phong Trở Lại Giê-ru-sa-lem đã hát khi họ tiến
bước về hướng tây. Tôi học thuộc lòng và
dạy cho nhiều người khác.
Đức Chúa Trời đã đặt gánh nặng vào lòng tôi và giúp tôi
hiểu rằng chính ý chỉ Ngài muốn hội thánh Trung Hoa đem tin lành vào những quốc
gia Hồi Giáo, Phật Giáo, và Ấn Độ Giáo khắp thế giới.
Vào mùa thu năm 1995 tôi đang diễn thuyết tại một hội
thánh tư gia nhóm tại trung phần Trung Hoa.
Tôi khích lệ các tín đồ tìm kiếm Chúa về khải tượng toàn cầu, thách thức
họ không chỉ tiếp tục mục vụ hiện tại nhưng còn phải nới rộng chân trời mục vụ
để bao gồm những quốc gia xung quanh Trung Hoa.
Với nước mắt tôi hát một trong những bài hát xưa về Phong
Trào Trở Lại Giê-ru-sa-lem:
Hãy nhướng mắt về hướng Tây
Không có con gặt cho mùa gặt lớn
Lòng Chúa tôi đang đau đớn mỗi ngày
Ngài hỏi, “Ai sẽ đi cho Ta?”
Với nước mắt tuôn đầy
Và máu lấm ngang ngực chúng tôi
Chúng tôi giương cao ngọn cờ Đấng Christ
Và sẽ giải cứu những chiên đang chết!
Trong những ngày cuối này cuộc chiến đang gần kề
Và tiếng kèn đang vang rền
Chúng ta hãy mặc nhanh áo giáp Đức Chúa Trời
Và phá tan bẫy Sa-tan!
Tử thần đang gõ cửa nhà nhiều người
Và cả thể giới thất trận trước tội lỗi
Chúng ta phải trung tín làm việc khi chúng ta tiến lên
Chiến đấu đến chết!
Với hy vọng và đức tin chúng ta sẽ tiến bước
Dâng hiến gia đình mình và tất cả những gì mình có
Khi chúng ta gánh lấy những thập tự nặng nề
Chúng ta tiến bước về Giê-ru-sa-lem!
Trong khi tôi đang hát, tôi để
ý thấy một người cao niên trong hội chúng xúc động rõ rệt. Ông đang khóc và không thể kiềm mình được. Tôi không biết ông là ai, rồi nghĩ chắc bài
giảng của tôi phải có đầy quyền năng khiến có sự đáp ứng như thế! Người anh em cao niên ấy, bao phủ bởi tóc trắng
và râu bạc, từ từ tiến bước lên trước phòng và xin phép nói. Một sự im lặng kỉnh kiền bao phủ khắp thính
giả. Ông nói:
Tôi là Simon Zao, tôi tớ Chúa. Cách đây 40 năm các bạn đồng công và tôi đã viết những lời anh chị em vừa mới hát. Tất cả các bạn đồng công của tôi đã tử đạo vì danh Chúa Giê-xu. Tôi là một trong những người lãnh đạo phong trào Trở Lại Giê-ru-sa- lem. Chúng tôi đi bộ băng ngang Trung Hoa, công
bố tin lành trong mọi thị xã và làng mạc
chúng tôi đi qua.Cuối cùng vào năm
1948, sau nhiều năm gian khổ, chúng
tôi đến được thị xã biên giới Kashgar
ở Tỉnh Xinjiang.
Trước khi chúng tôi có cơ hội ra khỏi Trung Hoa, quân đội Cộng Sản nắm quyền kiểm soát
Xinjiang. Họ lập tức phong tỏa biên giới và áp đặt thể chế cai trị bằng sức mạnh quân sự. Tất
cả các lãnh đạo phong trào chúng tôi đều bị bắt. Năm người trong số chúng tôi bị kết án bốn mươi
lăm năm tù lao động khổ sai. Tất cả các
lãnh đạo khác đã chết trong tù
lâu lắm rồi. Tôi là người duy nhất còn sống
sót. Năm 1988 tôi được tha tù sớm năm
năm. Vì cớ khải tượng đem tin lành trở lại
Giê-ru-sa-lem, tôi đã ở tù 40 năm cho Chúa.
Tất cả chúng tôi đều kinh ngạc. Chúng tôi ngồi đó miệng há hóc và nước mắt
tuôn chảy xuống má, nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Tôi hỏi Simon Zao, người của Đức Chúa Trời, “Thưa Bác,
xin Bác vui lòng kể thêm cho chúng tôi nghe?”
Ông tiếp tục:
Khi
Chúa kêu gọi chúng tôi vào khải tượng này.
Tôi chỉ mới đám cưới bốn tháng.
Nàng dâu tuyệt đẹp của tôi chỉ mới biết mình có thai! Cả hai chúng tôi đều bị bắt và bị tù. Cuộc sống tù đày thật khắc nghiệt nên vợ tôi
bị xảy thai. Trong những tháng đầu tù
đày năm 1948, tôi thấy được vợ yêu dấu
của tôi hai lần từ xa xa, qua những song sắt tù trên cửa sổ phòng tù tôi. Rồi
tôi không bao giờ được gặp lại nàng lần nữa.
Lúc tôi được phóng thích
khỏi tù 40 năm sau, vợ quí giá của tôi đã chết từ lâu.
Tất cả chúng tôi đều khóc
ròng lớn tiếng. Chúng tôi cảm thấy mình
đang đứng trên mảnh đất thánh trong sự hiện diện của Chúa. Tôi hỏi Bác Simon, “Khi Bác được phóng thích
khỏi tù năm 1988, Bác hãy còn mang khải tượng Trở Lại Giê-ru-sa-lem trong lòng
chứ?”
Ông trả lời câu hỏi tôi bằng cách hát chúng tôi nghe:
Đã bao năm gió rét cứ thổi?
Đã bao lần mây bão nổi?
Qua mưa lạnh giá chúng tôi không thấy bàn thờ Chúa?
Là bàn thờ nơi Ngài nhận lấy vật sinh tế của chúng tôi?
Những lãnh đạo của Chúa đang kêu khóc lòng tan vỡ
Bầy chiên Đức Giê-hô-va tan tác tận xa
Nước mắt buồn tuôn đổ trong gió lạnh
Ngài ở đâu, ôi Chúa, Đấng Chăn Chiên?
Anh chị ở đâu, ôi tinh binh của Chúa?
Ô, anh chị ở đâu?
Sau khi Bác Simon dừng trong
chốc lát, tôi hỏi ông lần nữa, “Thưa Bác, Bác hãy còn mang khải tượng này trong
lòng chứ?”
Ông tiếp tục hát:
Giê-ru-sa-lem trong những giấc mơ tôi
Giê-ru-sa-lem trong giọt nước mắt tôi
Tôi tìm Ngài và gặp Ngài nơi ngọn lửa bàn thờ
Tôi tìm Ngài và gặp Ngài nơi bàn tay dấu đinh của Giê-xu.
Chúng tôi lang thang qua thung lũng nước mắt
Chúng tôi lang thang về nhà trời của chúng tôi
Sau khi băng ngang thung lũng tử thần bốn mươi năm
Những giọt lệ của tôi đã khô cạn.
Chúa Giê-xu đến phá tan xiềng xích sự chết
Ngài đến mở lối cho vinh hiển!
Những giáo sĩ đầu tiên đổ máu và nước mắt cho chúng tôi
Chúng ta hãy vội vàng hoàn thành lời hứa của Chúa!
Tôi nắm tay ông và xác quyết
với ông, “Khải tượng Chúa ban cho Bác không chết! Chúng tôi sẽ gánh lấy khải tượng đó!” Sau khi chúng tôi đem lại an ủi lòng Bác
Simon, ông đứng dậy chúc phước chúng tôi với đôi tay thánh, và khích lệ chúng
tôi qua Lu-ca 24:46-48: “Thánh Kinh đã
ghi: Chúa Cứu Thế phải chịu đau đớn đến ngày thứ ba phải sống lại từ cõi chết.
Hãy nhân danh Ngài truyền giảng cho tất cả các dân tộc ăn năn để được tha tội,
bắt đầu từ Giê-ru-sa-lem. Các con là nhân chứng về các điều ấy.”
Ông khuyến khích chúng tôi: “Anh chị em phải nhận thức rằng
con đường thập tự là sự kêu gọi đổ máu.
Anh chị phải đem tin lành Chúa Giê-xu Christ đến các quốc gia Hồi Giáo,
rồi luôn đường trở lại Giê-ru-sa-lem.
Hãy hướng mắt về hướng tây!”
Buổi nhóm đó là điểm ngoặc trong đời tôi. Tôi cảm thấy như thể Chúa trao ngọn đuốc lửa
từ vị lão thành tôn kính này cho các hội thánh tư gia, ban cho chúng tôi trách
nhiệm hoàn thành khải tượng.
Chúa đã đặt khải tượng Giê-ru-sa-lem trong lòng tôi,
nhưng sau khi gặp Simon Zao khải tượng đó trở nên điểm tập trung chính của đời
tôi. Tôi chợt hiểu rõ ràng rằng định mệnh
hội thánh tư gia là phải kéo sập những thành trì tâm linh còn sót lại trên thế
giới – trụ sở Phật Giáo, trụ sở Mohammed, và trụ sở Ấn Độ Giáo – và phải công bố
tin lành vinh hiển cho mọi quốc gia trước khi Chúa Giê-xu Christ Đến Lần Hai!
Bạn cần nhớ rằng khi chúng tôi nói về “Trở Lại
Giê-ru-sa-lem” chúng tôi đang nói về truyền giáo cho hàng ngàn nhóm dân, thị xã
làng mạc chưa được nghe truyền giảng sống giữa Trung Hoa và Giê-ru-sa-lem. Chúng tôi không bỏ qua sự kiện những quốc gia
này không nghênh đón tin lành. Chúng tôi
biết rõ những quốc gia như Afghanistan, Iran, và Ả Rập Saudi sẽ không tử tế với
các nhà truyền đạo trong xứ họ!
Chúng tôi cũng hiểu rằng các giáo sĩ chúng tôi gửi đi cần
được trang bị, huấn luyện ngôn ngữ và khéo léo văn hóa, và cần được ủng hộ để họ
có thể đánh trận cho Chúa với hiệu năng tối đa.
Ngày nay có hàng trăm Cứu-thế-nhân ngay trong Trung Hoa đang học ngoại
ngữ như Ả Rập và Anh Văn để chuẩn bị phục vụ truyền giáo ngoài Trung Hoa.
Nhưng đó không phải là tất cả những huấn luyện họ cần. Năm mươi năm qua chịu thống khổ, bách hại và
tra tấn của hội thánh tư gia ở Trung Hoa là tất cả những phần huấn luyện của
Chúa cho chúng tôi. Ngài đã dùng nhà nước
cho những mục đích riêng của Ngài, rèn đúc và uốn nắn con cái Ngài theo cách
Ngài thấy thích hợp. Đó là lý do tại sao
tôi đính chính những Cứu-thế-nhân Tây-phương nói với tôi rằng: “Tôi đã cầu nguyện
nhiều năm để nhà nước Cộng Sản ở Trung Hoa sẽ sụp đổ, như thế các Cứu-thế-nhân
có thể sống tự do.” Đây là điều chúng
tôi không cầu nguyện! Chúng tôi không
bao giờ cầu nguyện chống nhà nước hoặc nguyền rủa nhà nước. Thay vì vậy, chúng tôi đã học biết rằng Đức
Chúa Trời tể trị cả đời sống chúng tôi lẫn nhà nước mà chúng tôi thuận phục dưới
đó. Ê-sai tiên tri rằng, “Quyền cai trị
sẽ ở trên vai Ngài” (Ê-sai 9:6). Thay vì
tập trung cầu nguyện chống nhà nước, chúng tôi cầu nguyện rằng bất kể chuyện gì
xảy ra cho chúng tôi, chúng tôi sẽ luôn làm vui lòng Chúa.
Đừng cầu nguyện cơn bách hại ngưng lại! Chúng ta không nên cầu nguyện mang gánh nặng
nhẹ hơn, nhưng được mạnh mẽ hơn để chịu đựng được! Khi đó thế gian sẽ thấy rằng Đức Chúa Trời ở
với chúng ta, ban quyền năng cho chúng ta sống theo cách phản ảnh lại tình yêu
và quyền năng của Ngài.
Đây là tự do thực sự!
Có thật ít điều mà bất cứ quốc gia Hồi Giáo, Phật Giáo,
hoặc Ấn Độ Giáo có thể gây cho chúng tôi mà chúng tôi chưa từng trải qua ở
Trung Hoa. Điều tệ hại nhất họ có thể
làm được là giết chúng tôi, nhưng tất cả điều đó chỉ là chúng tôi sẽ được thăng
tiến vào sự hiện diện vinh hiển của Chúa chúng tôi đời đời!
Phong trào truyền giáo Trở Lại Giê-ru-sa-lem không phải
là đoàn quân vũ trang hoặc vũ khí loài người.
Nó không phải là một nhóm chuyên gia ăn mặc sang trọng bóng mượt. Nó là đoàn quân nam và nữ Trung Hoa lòng tan
vỡ mà Đức Chúa Trời đã thanh tẩy bằng lửa hừng, và họ đã trải qua nhiều năm
gian khổ và bị tước đoạt hết vì cớ tin lành.
Theo từ ngữ thế gian, họ không có gì cả và trông không hấp dẫn, nhưng
trong lãnh vực tâm linh họ là những dũng sĩ mạnh mẽ cho Chúa Giê-xu Christ!
Đức Chúa Trời đã kêu gọi hàng ngàn dũng sĩ hội thánh tư
gia để viết lời chứng của họ bằng máu của chính họ. Chúng tôi sẽ đi bộ băng ngang những biên giới
Trung Hoa, mang lời Chúa vào những thế giới Hồi Giáo, Phật Giáo, và Ấn Độ
Giáo. Hàng ngàn người sẽ vui lòng chết
cho Chúa. Họ sẽ thấy vô số linh hồn được
cứu, cũng như thức tỉnh nhiều hội thánh say ngủ Tây Phương.
Hàng trăm giáo sĩ Tây Phương đã tuôn máu trên đất Trung
Hoa trong quá khứ. Gương mẫu của họ đã cảm
kích chúng tôi vui lòng chết cho Chúa bất cứ nơi đâu Chúa dẫn chúng tôi bằng
thông điệp Ngài. Nhiều giáo sĩ chúng tôi
sẽ bị bắt, bị tra tấn và tử đạo vì cớ tin lành, nhưng điều đó không ngăn cản
chúng tôi. Hội thánh Trung Hoa vui lòng
trả giá.
Đức Chúa Trời không chỉ tinh luyện chúng tôi trong lửa hoạn
nạn trong năm mươi năm qua, Ngài cũng tinh luyện những phương pháp của chúng
tôi. Thí dụ, chúng tôi hoàn toàn tận lực
mở nhóm tín đồ địa phương. Chúng tôi
không ao ước xây cất binđinh hội thánh bất cứ đâu! Điều này khiến tin lành lan tràn rất nhanh,
khó khăn hơn cho chính quyền khám phá, và khiến chúng tôi có thể chuyển tất cả
tài nguyên trực tiếp vào mục vụ tin lành.
Năm 1997 Chúa cho phép tôi qua phép lạ vượt ngục và cũng
đưa tôi khỏi Trung Hoa lần đầu tiên trong đời tôi, để rồi tôi có thể đem vinh
hiển cho Vua muôn vua đến trước mọi dân mọi nước. Trong chuyến bay dài sang Đức, tôi nghĩ lại đời
tôi và tạ ơn Chúa vì ân sủng vô hạn của Ngài.
Tôi biết tôi chỉ là chi thể nhỏ nhất trong thân thể Chúa ở Trung
Hoa. Tôi không là chi cả. Chắc chắn không phải nhờ bất cứ khả năng hoặc
kỹ năng đặc biệt nào nên Chúa đã chọn tôi làm sứ giả Ngài cho các dân tộc. Duy chỉ vì ân sủng huyền nhiệm và tràn đầy của
Ngài mà thôi.
Ân sủng đó tiếp tục trên tôi khi phi cơ tôi hạ cánh ở
Frankfurt, Đức, và tôi được phép qua rào cản di dân và thủ tục dù không có giấy
thông hành! Khi tôi ngồi trên xe đưa về
nhà một mục sư, Chúa Thánh Linh phán mạnh mẽ với lòng tôi, “Cùng một cách Ta đã
đem ngươi ra khỏi tù và khỏi Trung Hoa, Ta sẽ đem một trăm ngàn con cái Ta ra
khỏi Trung Hoa để làm nhân chứng cho Ta khắp Châu Á.”
* *
*
Năm 2001 tôi đến quốc gia Phật
Giáo Miến Điện để đem gia đình tôi đi. (Gia đình tôi đã tìm cách trốn được khỏi
Trung Hoa). Nhưng tôi bị bắt vì nghi là
gián điệp và bị kết án bảy năm tù. Ngày
đầu bị tống giam tôi gần như bị đánh chết.
Trước đây tôi đã nếm đời sống trong tù ngục Trung Hoa nhiều lần vì cớ
tin lành, nhưng tình trạng Miến Điện thật tệ hại hơn nhiều ở bất cứ tù nào mà
tôi đã trải qua ở Trung Hoa. Nó thực sự
nghĩa đen là lò sát sanh.
Khi trong tù, Chúa rõ ràng chỉ cho tôi rằng rất nhiều
giáo sĩ Trung Hoa trong phong trào Trở Lại Giê-ru-sa-lem sẽ bị bỏ tù. Hàng trăm, nếu không nói là hàng ngàn, sẽ bị
bắt. Những người khác sẽ bị đánh đập đến
chết hoặc bị xử tử vì khải tượng đó. Những
cơ binh satan sẽ làm mọi cách chúng có thể làm để ngăn chặn nhân sự chúng tôi
không tiến lên với ánh sáng tin lành.
Nhưng tù ngục và thậm chí cái chết sẽ không có nghĩa là thất bại; chúng
sẽ là một phần kế hoạch của Chúa. Ở
Trung Hoa, chúng tôi đã thấy rất nhiều trường hợp thể nào phục hưng bùng nổ
trong vòng tù nhân và cai tù khi tín đồ bị nhốt riêng. Cuộc phục hưng khi đó quét ra từ những xà lim
dơ dáy và phát ra phước hạnh cho nhiều người.
Trong tù tin lành có thính giả bị nhốt và các ông các bà thường rất dễ
tin nhận lời Chúa hơn bình thường.
Chúng ta không nên nhìn lại khải tượng Trở Lại
Giê-ru-sa-lem qua cặp mắt loài người. Nếu
chúng ta làm vậy, cũng giống những người được sai làm thám tử Đất Hứa, tất cả
gì chúng ta thấy chỉ là những cản trở và khó khăn ngăn cản chúng ta. Cứu-thế-nhân Trung Hoa sẽ thấy rằng hội thánh
Tây Phương với tất cả sự giàu có và sức mạnh của nó đã không thể ảnh hưởng lớn
trong những quốc gia này, và rồi chúng ta nhìn vào chính mình và lập tức đầu
hàng!
Thay vì thế, chúng ta phải giống như Giô-suê và Ca-lép,
và nhìn Trở Lại Giê-ru-sa-lem qua cặp mắt đức tin. Không phải đức tin nhân tạo, nhưng đức tin
ban cho bởi Chúa. Chúng ta không xông
vào trận tuyến vì có người cho là ý kiến hay.
Chúng ta xông vào trận tuyến vì chúng tôi biết rằng trong hơn bảy mươi
năm qua Đức Chúa Trời đã nói với hội thánh Trung Hoa, bảo chúng tôi đem tin
lành trở lại Giê-ru-sa-lem vì vinh hiển Ngài.
Đó lý do chúng tôi có thể tiến lên, tin chắc vị Tổng Tư Lệnh sẽ là thủ
lãnh quân đội Ngài.
Khi Trở Lại Giê-ru-sa-lem đạt được đà tiến, xin đừng đoán
xét theo tiêu chuẩn thế gian. Nếu bạn
nghe hàng trăm người chúng tôi bị giết hoặc bỏ tù, đừng nghĩ rằng đó là tin xấu
và khải tượng đã thất bại! Tại Trung Hoa
chúng tôi đã học tin cậy vào quyền tối cao của Chúa. Nếu chúng tôi ở tù chỉ bởi vì Ngài muốn chúng
tôi ở đó. Chính điều một số người nghĩ
là thất bại có thể hoá ra là điểm đột phá và chiến thắng.
Một ví dụ nhỏ về nguyên tắc này là sự kiện ở Miến Điện
tôi có thể đưa dẫn hơn chục tù nhân đến với Chúa. Ngài rờ chạm họ đầy quyền năng và đời sống họ
được biến đổi vĩnh viễn. Một số người đi
suốt đời họ tự do bề ngoài nhưng tù ngục trong lòng, nô lệ cho tội lỗi và ràng
buộc. Những người này đối diện sự sống
khốn cùng nhất có thể có được trong tù ngục, nhưng trong lòng họ được tự do như
chim lướt trên đỉnh núi! Họ yêu Chúa
Giê-xu hết lòng. “Vậy nên, Ta bảo cho con biết: Dù tội lỗi chị này nhiều lắm, nhưng đã
được tha thứ hết, nên chị yêu mến nhiều. Ai được tha thứ ít thì yêu mến ít."
(Lu-ca 7:47)
Những ngày tù của tôi được đầy
sự hiện diện của Chúa. Thành thực mà
nói, tôi cảm thấy như mình không ở tù vậy!
Tôi thật không nghĩ về bảy năm tù mình đã lãnh, vì mỗi ngày đều tràn đầy
vui mừng và sự sống. Rồi, sau bảy năm bảy ngày tù, tôi được thả và bị trục xuất khỏi quốc gia đó vì Chúa muốn tôi tiếp
tục thực hiện khải tượng Trở Lại Giê-ru-sa-lem.
Nhưng thật vượt xa ví dụ về nguyên tắc điều gì tưởng thất
bại lai hoá ra chiến thắng là cái chết của Chúa Giê-xu trên thập tự. Satan và cơ binh quỉ sứ của nó nghĩ rằng
chúng đã chiến thắng khi chúng giết chết
Con thánh của Đức Chúa Trời, nhưng chúng không nhận biết được ý chỉ của Đức
Chúa Trời. Chúng tưởng đã làm hỏng kế hoạch
Đức Chúa Trời, khi thực sự chúng đã giúp
hoàn thành kế hoạch đó! “Đó là điều mà
không một nhà lãnh đạo nào của đời này biết; vì nếu họ biết, họ đã không đóng
đinh Chúa vinh quang trên thập tự giá.” (1Côrinhtô 2:8).
Gia đình tôi và tôi đã hứa nguyện chính mình không tiếc
gì để phục vụ phong trào Trở Lại Giê-ru-sa-lem.
Một ngày nào đó có thể tôi bị giết vì cớ tin lành ở một quốc gia Hồi
Giáo hoặc Phật Giáo. Nếu bạn nghe tin
này, xin đừng thương tiếc tôi, nhưng hãy thương tiếc cho hàng triệu linh hồn bị
nô lệ Satan vì không ai là nhân chứng cho tin lành. Cái chết không phải là cuối cùng của tôi tớ
Chúa; nó chỉ là khởi đầu của đời sống vĩnh cửu không diễn tả được trong sự hiện
diện của Chúa Giê-xu. Xin hãy tiếp tục
thế chỗ tôi vì tin lành, giảng dạy và môn đồ hoá các nhóm dân khắp thế giới cho
đến khi Chúa Giê-xu lại đến.
·
Cầu nguyện rằng Đức
Chúa Trời sẽ chu cấp mọi sự con cái Ngài cần để hoàn thành khải tượng Trở Lại
Giê-ru-sa-lem, “Đức Chúa Trời muốn tỏ cho
họ biết vinh quang phong phú của huyền nhiệm đó giữa dân ngoại, tức là Chúa Cứu
Thế ở trong anh chị em, là hy vọng về vinh quang.” (Cô-lô-se 1:27)
·
Cầu nguyện rằng Đức
Chúa Trời sẽ ban chúng ta tất cả nguồn thuộc linh và thuộc thể chúng ta cần để
thực hiện ý chỉ Ngài. Hãy xin Đức Chúa
Trời gìn giữ mắt chúng ta tập trung vào Chúa Giê-xu luôn luôn.
·
Hãy xin Đức Chúa
Trời làm vinh hiển danh Ngài qua phong trào Trở Lại Giê-ru-sa-lem. Khi tất cả những gì được nói và làm, nguyện
xin không một cá nhân nào dành phần riêng cho mình, nhưng tất cả đều tung hô
lên rằng, “Đây là việc CHÚA đã làm, Là việc
diệu kỳ trước mắt chúng ta.” (Thi Thiên 118:23).
(Còn Tiép)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét