Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Trở Lại Giêrusalem (chương 11 trong 12)


                                           11

            Hội Thánh Say Ngủ, Hãy Tỉnh Dậy!

            Người nào thâu trữ trong mùa hè là đứa con khôn ngoan; 
            Kẻ ngủ trong mùa gặt là đứa con sỉ nhục.
                                                                        -- Châm Ngôn 10:5

            Vì có mùa đông kẻ biếng nhác chẳng cày ruộng;           
           Qua mùa gặt nó sẽ xin ăn, nhưng chẳng được gì hết.
                                                                      -- Châm Ngôn 20:4

Thế giới lạc mất!  Kinh Thánh tuyên bố cả nhân loại chết tâm linh, và xác chết không thể làm gì hơn là bốc mùi thối!  Người thế gian đang đắm chìm trong đại dương tội lỗi và độc ác.  Nếu họ không được nghe tin lành trong suốt đời họ, thì họ bị định ác phạt đời đời nơi địa ngục.  Cách duy nhất họ có thể nghe về Chúa Giê-xu sắm sẵn con đường cho họ thoát định mạng chết là nếu như chúng ta nói với họ như thế!  Cứu-thế-nhân lại nghĩ rằng nói về Chúa Giê-xu cho người lạc mất là trách nhiệm của người khác.  Chúng ta tạo đủ loại biện bạch để cố bào chữa sự thụ động của mình và để vỗ về lương tâm, nhưng Chúa biết sự thật,

            Hãy giải cứu những người bị đem vào chỗ chết;  Hãy giữ lại những kẻ lảo đảo đi đến nơi hành hình.     Nếu con nói: "Kìa, chúng tôi không biết điều này".  Thế thì Đấng cân nhắc lòng người không thấy    sao?Đấng canh giữ linh hồn con không biết sao?  Ngài sẽ báo trả cho loài người tùy theo việc họ   làm.          (Châm Ngôn 24:11-12)
           
Thời gian ngắn ngủi, và nó không chơi giỡn với Cứu-thế-nhân trong khi hàng triệu người quanh ta đang chết mất và đi về địa ngục. 

            William Booth, người thành lập Cứu Thế Quân, được Chúa dùng mạnh mẽ trong những năm 1800.  Có lần ông nhận được khải tượng quyền năng từ Chúa trong chuyến đi xe lửa tại Anh Quốc.  Khải tượng đó thay đổi đời ông vĩnh viễn.  Chúng ta hãy chú ý kỹ lời ông nói, rồi tự xét lòng mình xem chúng ta có dự phần tích cực vào công việc Chúa – hay chúng ta tự lừa dối mình chỉ làm khán giả:
           
            Tôi thấy đại dương tăm tối và bão tố.  Trên đó    những đám mây đen phủ dầy đặc; thỉnh thoảng qua mây đen có chớp nhoáng dữ dội và sấm rền vang          tiếng, khi gió than khóc, và sóng nổi sôi bọt, lên cao ngất rồi tan mất . . . Trong đại dương đó tôi        nghĩ tôi thấy hàng đống cao nhân loại khốn khổ     đang ngụp lặn; và khi họ nguyền rủa và kêu la, họ lại nổi lên rồi la thất thanh lần nữa, rồi một số chìm xuống không còn nổi lên nữa.

            Tôi thấy từ đại dương tăm tối giận dữ đó một tảng         đá vững chắc nổi lên với đỉnh nhọn  vượt cao hơn     hẳn những mây đen phủ biển sóng.  Xung quanh           chân tảng đá lớn đó, tôi thấy một nền phẳng rộng    lớn.  Trên nền này, tôi vui mừng thấy nhiều người         khốn khổ đang vật lộn, đang chìm lỉm, tiếp tục leo            ra khỏi đại dương giận dữ.

            Tôi thấy một ít người đã an toàn trên nền tiếp tục          giúp những tạo vật khốn khổ còn trong sóng nước   dữ tợn leo vào nơi an toàn.  Nhìn kỹ hơn, tôi thấy          nhiều người được cứu, kỹ lưỡng làm việc và phối    hợp bằng thang, dây thừng, thuyền và những      phương tiện khác hiệu quả hơn, để giải cứu những             người vật lộn khốn khổ thóat khỏi biển đó.  Đây            đó, có người lại nhảy xuống nước, bất kể hậu quả      lòng sốt sắng của họ để “cứu người đang chết.”              Rồi tôi khó nhận ra điều khiến tôi vui nhất -- cảnh    người khốn khổ chết chìm đang leo lên những tảng       đá đến được nơi an toàn, hay là     cảnh hy sinh tự            hiến của những người toàn thân bị bao phủ khi cố         cứu nạn.

            Khi tôi tiếp tục nhìn, tôi thấy những người đứng            trên nền đó là một đoàn lẫn lộn.  Tức là, họ được   chia thành  “bộ” hoặc giai cấp khác nhau, và họ tự       chiếm lấy những thú vui và công việc khác nhau.              Nhưng chỉ một số rất ít dường như lãnh công việc         cứu người khỏi biển.  Điều làm tôi bối rối nhất là      dù tất cả đều đã được cứu cùng lúc hoặc khác lúc          khỏi đại dương, gần như mọi người đều quên hết             chuyện đó.  Như thể là mọi ký ức về sự tăm tối và         nguy hiểm đó dường như không còn làm bận tâm       họ chút nào.  Rồi điều lạ     và làm tôi bối rối y vậy là   những người này hình như chẳng để ý gì -- tức là để ý đau đớn -- về những người chết mất khốn khổ       đang vật lộn và chết đuối ngay trước mắt họ ... nhiều    người là vợ là chồng, là anh là chị là em và là con         của họ.

            Chà, sự lãnh đạm đáng ngạc nhiên này không thể là kết quả của sự lơ đễnh hoặc không hiểu biết, vì họ        sống ngay cảnh bày ra trước mắt và thậm chí đôi khi họ còn bàn về chuyện đó nữa.  Nhiều người còn thường xuyên đi nghe diễn thuyết hoặc bài giảng diễn tả tình trạng khủng khiếp của những tạo vật đang chết chìm khốn khổ này.

            Những người đứng trên nền này bận rộn những đeo đuổi và vui thú khác nhau.  Một số bị thu hút ngày đêm buôn bán trao đổi để kiếm tiền, dành thì giờ tiêu khiển trồng hoa ven bờ tảng đá đó, những người khác thì thêu thùa y phục hoặc chơi nhạc, hoặc chưng diện đủ kiểu khác nhau và đi quanh cho người ngưỡng mộ.  Một số thì chỉ bù đầu ăn uống, số khác tiếp tục tranh cãi với những tạo vật chết chìm khốn khổ đã được cứu thoát. . . . Và cứ thế đám đông tiếp tục ngay trước mắt họ vật lộn và       kêu la và chết chìm trong tăm tối.
           
            Rồi tôi thấy một điều thật lạ kỳ hơn tất cả những điều trước trong khải tượng này.  Tôi thấy một số người được Đấng Lạ Lùng kêu gọi trên tảng đá đó, muốn đến giúp Ngài trong công tác khó khăn của Ngài để cứu những tạo vật đang chết mất, họ luôn cầu nguyện và khóc kêu Ngài đến với họ!  Một số muốn Ngài đến ở với họ và dành thì giờ và sức mạnh Ngài để họ được hạnh phúc hơn.  Một số khác muốn Ngài đến cất đi những nghi ngờ và lo âu họ mắc phải khi đọc những lá thư Ngài đã viết cho họ.  Một số muốn Ngài đến giúp họ bảo đảm hơn trên tảng đá đó --  bảo đảm đến độ họ chắc chắn mình không bị trượt ra ngoài rớt xuống biển lần nữa.  Nhiều người khác muốn Ngài giúp họ             cảm thấy chắc chắn họ sẽ rời khỏi tảng đá đó và vào đất liền một ngày nào đó: vì thực chất, ai cũng biết rõ một số người đi đứng bất cẩn bị trượt chân, và rơi lại vào dòng nước bão tố.
           
            Thế nên những người này đã quen gặp nhau và đi lên nơi thật cao của tảng đá đó theo sức mình, rồi nhìn về hướng đất liền (nơi họ nghĩ rằng Đấng Vĩ Đại đang ở) và họ la lớn, “Hãy đến với chúng tôi!  Hãy đến giúp chúng tôi!”  Và trong lúc Ngài xuống (bởi Thánh Linh Ngài) giữa những tạo vật khốn khổ đang vật lộn và chết đuối trong bể sâu giận dữ, với cánh tay Ngài rộng mở cố kéo họ ra, và Ngài nhìn lên – ôi! thật yêu thương nhưng đầy vô vọng -- những người đang trên tảng đá, khóc kêu họ bằng tiếng nói Ngài đã khản vì kêu gọi, “Hãy đến với Ta!  Hãy đến, và giúp Ta!  Và rồi tôi hiểu tất cả.  Đủ rõ ràng rồi.  Biển là đại dương cuộc đời -- biển của sự tồn tại thật của loài người.  Sét là tia sáng chân lý nhọn sắc đến từ Ngôi Đức Giê-hô-va.  Sấm là tiếng dội từ xa cơn giận Đức Chúa Trời.  Những đám đông người đang kêu gào, vật lộn và đau khổ trong biển giông, là hàng ngàn, hàng ngàn gái điếm và ma cô, gã say rượu và gã chế rượu, quân trộm cắp, kẻ nói dối, kẻ  phỉ báng và người không tin kính thuộc mọi sắc tộc, ngôn ngữ và quốc gia. . . .
           
            Nhóm nhỏ người quyết tâm sôi sục, liều sự sống cứu kẻ đang chết mất, là những chiến sĩ thập tự thực sự của Chúa Giê-xu.  Đấng Dũng Mãnh đang gọi họ từ giữa sóng nước dữ tợn chính là Con Đức Chúa Trời, “hôm qua, ngày nay và ngày mai không       bao giờ thay đổi” vẫn đang vật lộn và can thiệp cứu        đám đông đang hấp hối là chúng ta khỏi sự diệt vong khủng khiếp này, và tiếng Ngài được nghe vượt khỏi âm nhạc, máy móc, ồn ào cuộc sống, kêu gọi người đã được cứu đến và giúp Ngài cứu thế gian.

            Hỡi bạn trong Chúa của tôi, bạn đã được cứu khỏi         sóng    nước, bạn đang trên tảng   đá, Ngài đang trong     biển tối kêu gọi bạn đến với Ngài và giúp Ngài.             Bạn sẽ đến không?  Bạn hãy tự nhìn xem.  Biển đời           nổi sóng, đầy ngập những đám đông đang chết mất       trôi lăn đến tận điểm bạn đang đứng.

            Rời khỏi khải tượng đó, bây giờ tôi nói về sự kiện -- một sự kiện thật như Kinh Thánh, thật như Đấng Cứu Thế treo trên thập tự, thật như ngày phán xét sẽ đến, và thật như thiên đàng và địa ngục sẽ theo sau ngày phán xét.  Hãy nhìn!  Đừng bị lừa dối bề ngoài -- người ta và sự vật không phải như thế đâu.  Tất cả những ai không đứng trên tảng đá đều ở trong biển cả!  Hãy nhìn họ từ cái nhìn Tòa Án Trắng vĩ đại, bạn có cái nhìn gì!  Chúa Giê-xu Cứu Thế, Con Trời, qua Thánh Linh Ngài, đang ở giữa đám đông chết mất này, Ngài đang vật lộn để cứu họ.  Và Ngài đang kêu gọi bạn nhảy vào biển cả -- để đi ngay bên cạnh Ngài và giúp Ngài trong cuộc thánh chiến này.  Bạn sẽ nhảy vào không?  Tức là, bạn sẽ đến chân Ngài và tuyệt đối đặt chính bạn để Ngài sử dụng không?

Là Cứu-thế-nhân mà chỉ có tấm lòng vô cảm hâm hẩm với Đấng Cứu Thế và với những linh hồn người nam và nữ lạc mất thì thật là bản cáo trạng thê thảm.  Hàng triệu người chết không biết Chúa Giê-xu vì Cứu-thế-nhân mà họ được tiếp xúc không chịu “sẵn sàng để trả lời cho những ai hỏi anh chị em lý do nào anh chị em có sự hy vọng đó. Phải làm điều này với sự hiền hòa và kính trọng” (1 Phi-e-rơ 3:15).

            Chúa Giê-xu thậm chí nói đến người đang đau đớn trong địa ngục lại sốt sắng truyền giáo hơn nhiều Cứu-thế-nhân!  Ngài kể chuyện một người giàu và La-xa-rơ.  Người giàu, đau đớn trong lửa địa ngục, kêu Áp-ra-ham từ hố ngăn cách lớn, “Người giàu van xin: "Tổ phụ ơi, thế thì xin tổ sai La-xa-rơ đến nhà cha con vì con còn năm anh em để người làm chứng cho họ, kẻo họ cũng bị xuống nơi khổ hình này!” (Lu-ca 16:27, 28).

            Nếu người trong địa ngục khao khát truyền giáo cho người lạc mất, có phải chúng ta là những người được gọi bằng Danh Chúa lại càng nên tận hiến cho công tác này không?

            Đức Chúa Trời không thể dùng người muốn đời sống Cứu-thế-nhân an toàn tiện nghi.  Nếu mục đích duy nhất của bạn trong đời là chính mình vào được thiên đàng, thì bạn không thể đem nhiều người khác với bạn.  Nhiều Cứu-thế-nhân thế nào đó đã bị lừa dối trong ích kỷ tâm linh, tự nhồi nhét lời dạy, sách, chủng viện, nhạc và những mốt của Cứu-thế-nhân.  Khi chúng ta dành thời gian khai sáng mình và không tìm cách cứu linh hồn nhân loại, chúng ta gặp rắc rối to!  Mỉa mai thay, chúng ta càng nuôi ăn linh hồn mình mà không phục vụ mục đích Chúa trên đất, linh hồn chúng ta càng bịnh hoạn vì thức ăn đó và phồng trương thông tin.  Đó là tại sao Kinh Thánh nói, “Kẻ no nê chà đạp mật ong, Nhưng đối với kẻ đói khát thì vật đắng cũng thành ngọt ngào” (Châm Ngôn 27:7).

            Biển Chết ở Do Thái là ví dụ rất hay về điều có thể xảy ra cho tín đồ, hội thánh, hoặc ngay cả toàn quốc gia nào tự khoe mình.  Từ ngữ Biển Chết thật là đúng, vì nó đầy muối và chứa rất ít sinh vật.  Tuy nhiên điều tra kỹ hơn cho thấy nó có 153 nguồn nước trong chảy vào.  Nhiều sông (gồm cả sông Giô-đanh), suối và khe chảy vào Biển Chết, đem theo cá và các hải sản khác.

            Tuy nhiên một khi nước trong chảy vào Biển Chết thì cá chết và nước bắt đầu hôi thối.  Tại sao cá và các dạng sống khác chết?  Đơn giản chỉ vì Biển Chết không có lối thoát.  Nó thường xuyên nhận vào nhưng không bao giờ cho ra.  Nước ứ đọng và muối tăng độ.  Sự sống trở thành chết, sự tươi mới thành đống bùn mặn.   

            Cứu-thế-nhân, hãy đề phòng!  Bạn phải có lối ra cho đức tin mình hoặc đời sống tâm linh bạn sẽ ứ đọng và bắt đầu sình thốí  Mục sư, hãy cảnh giác.  Bạn sẽ chịu trách nhiệm trước Chúa không chỉ về những gì bạn nuôi dưỡng bầy chiên, nhưng còn về cách truyền giảng nào bạn hướng dẫn họ.  Những linh hồn mới có được sinh ra trong hội thánh bạn đều đặn không?  Nếu không, bạn đang ứ đọng.  Bạn phải tìm lối ra hiệu quả cho đức tin mình, không chỉ để nới rộng vương quốc Chúa trong vòng người lạc mất nhưng còn chú ý đến khải tượng của tín đồ và đem sự sống đến cho hội chúng bạn.

            Khi Cứu-thế-nhân đều đặn dấn thân vào truyền giảng, họ sẽ ban cho chứ không chỉ nhận lãnh, nên họ cần nuôi dưỡng tâm linh nhiều hơn nữa để thay thế điều họ đang cho.  Sẽ có sự tuôn chảy tâm linh, vô và ra, rồi những mạng nhện và bịnh tật tâm linh, là thứ dễ dàng thách đố đời sống tín đồ, sẽ được rửa sạch.  Khi người ta để ý đến nhu cầu người khác, thì người ta ít còn cơ hội ngồi lê đôi mách, phàn nàn, và nói xấu lẫn nhau. Thay vì chỉ trích bài giảng của bạn, người ta bắt đầu vâng theo lời Chúa và chính họ trở nên bài giảng sống cho thế gian.  Kinh Thánh sẽ không còn là cuốn sách kiến thức nhưng sẽ trở nên sách sự sống.

            Cũng y sự thực như vậy cho cầu nguyện.  Nó cũng cần hướng ngoại.   Nguyên tắc tâm linh là thế này, người chỉ cầu nguyện cho mình và cho nhu cầu riêng của mình sẽ không bao giờ thay đổi.  Nhưng khi họ cầu thay cho người khác, Chúa sẽ thay đổi lòng họ khi họ cầu nguyện.  Cách tốt nhất cho người ích kỷ được giải thoát khỏi tự kỷ là khởi sự cầu nguyện cho thoả đáp nhu cầu người khác.  

            Hội thánh ở Trung Hoa không tập trung truyền giáo chỉ vì nó là hoạt động hội thánh.  Truyền giáo là vì vinh hiển Chúa.  Nó là lý do chúng ta hiện hữu trên trần thế; nó là hành động chính yếu của thờ phượng.  Thờ phượng vượt xa hơn hẳn là chỉ hát những bài hát.  Thờ phượng xảy ra bất cứ khi nào một tín đồ làm điều gì đó đem lại tôn kính và vinh hiển cho Chúa Giê-xu.

            Nếu mục đích duy nhất của Chúa là đem người ta vào thiên đàng, thì Ngài đã đem chúng ta vào đó ngay khi chúng ta vừa tin Ngài.  Tuy nhiên, Ngài chọn lựa để chúng ta lại trần thế này để đời sống và lời nói chúng ta có thể làm chứng về Chúa Giê-xu Cứu Thế cho tất cả nhân loại.  Khi chúng ta làm chứng, không phải chỉ là làm việc nhưng vì chúng ta yêu Chúa Giê-xu và muốn thấy danh Ngài được vinh hiển, đời sống tâm linh chúng ta sẽ được mạnh mẽ, và lòng yêu Lời Chúa của chúng ta cũng sẽ được mạnh mẽ.  Không gian khổ hoặc bách hại nào sẽ làm mất đi lòng đói khát Chúa của chúng ta, vì “với kẻ đói, thì ngay cả thứ đắng cũng có vị ngon.”
              
            Trong nhiều cách, các nguyên tắc của Chúa thật trái ngược cách suy nghĩ của loài người.  Thường chúng ta nghĩ nếu chúng ta tự khai sáng mình đủ, thì chúng ta sẽ được thỏa mãn tâm linh, nhưng thực ra sự đầy trọn chỉ đến khi chúng ta phục vụ Chúa qua phục vụ nhu cầu nhân loại.  Đây là lời giải thích của Sứ Đồ Phao-lô cho Phi-lê-môn: “Tôi cầu xin Chúa giúp anh chia sẻ đức tin cho người khác cách có hiệu năng đến nỗi anh hiểu hết mọi điều tốt lành dành cho chúng ta trong Chúa Cứu Thế.” (Phi-lê-môn 6). 

            Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao nhiều hội thánh bị khó khăn với những Cứu-thế-nhân hâm hẩm, sa ngã?  Chúng tôi tìm biết được sự sa ngã hầu hết là do thiếu làm chứng về Chúa.  Các mục sư thường nghĩ người ta sa ngã vì họ không nắm vững những chân lý thần học, nhưng vấn đề thường là sự bất tuân, chứ không phải thần học.  Một người càng bất tuân Chúa lâu chừng nào, lòng họ càng trở nên nguội lạnh chừng đó.  Tin lành là tin lành của hành động, không phải tin lành của tự vệ.  Việc theo đuổi tính thuần khiết giáo lý tự chính nó chỉ đem lại ràng buộc luật lệ nếu bạn không định ý vâng phục mạng lịnh Chúa là phải công bố tin lành khắp thế gian.

            Cứu-thế-nhân, nếu bạn thực sự đã được cứu, đừng xấu hổ vì bận rộn cho Chúa!  Có vô số linh hồn đang chết mất quanh bạn.  Nếu bạn không đi truyền giáo cho họ, ai sẽ đi?  “Nhưng làm sao họ có thể kêu cầu cùng Đấng họ chưa tin? Làm sao họ có thể tin Đấng họ chưa nghe? Làm sao họ có thể nghe khi không có người truyền giảng?” (Rô-ma 10:14). 

            Đừng nản lòng khi ma quỉ sai người đến ngăn chặn bạn hoặc thuyết phục bạn hãy đợi đó cho đến khi bạn “trưởng thành hơn.”   Nếu chúng ta đợi đến khi mình hoàn hảo trước rồi mới phục vụ Chúa, chúng ta ắt phải đợi đến khi Chúa trở lại.

            Một người lãnh đạo tốt hội thánh là người dành nhiều thời giờ với Chúa và nhận được sự hướng dẫn từ lời Chúa để hướng dẫn hội thánh.  Những người lãnh đạo phải là những người đặt khải tượng trước mọi người, kêu gọi họ tham gia vào công tác Chúa.  Người lãnh đạo cần có đầy tình yêu và thương xót, nhưng cũng cần mạnh mẽ và tin chắc, vì “nếu người ta không phân biệt được tiếng kèn thổi thì làm sao chuẩn bị ra trận?” (1 Cô-rinh-tô 14:8).

           
            Xuyên suốt cả Kinh Thánh – dù chúng ta học về đời sống Môi-se, Đa-vít, Giê-rê-mi-a, Giăng Báp-tít, Phi-e-rơ hay Phao-lô – các nhà lãnh đạo của Chúa là những người thổi lên tiếng kèn rõ ràng.  Dân sự tôn trọng bàn tay Chúa đặt trên đời sống các lãnh đạo đó và sẵn sàng theo đuổi khải tượng đặt trước họ.

            Mục sư à, trách nhiệm chính của ông là đưa ra phương hướng tâm linh và sự lãnh đạo cho bầy chiên mà Chúa đã giao phó cho ông chăm sóc.  Ở Trung Hoa, chúng tôi tin rằng người chăn phải đi trước bầy chiên, dẫn chúng qua những nơi nguy hiểm.  Bầy chiên sẵn sàng theo sau.

            Tuy nhiên, quá nhiều lần, người chăn hội thánh không dẫn đường từ tuyến đầu nhưng tụt lại sau bầy chiên, cố gắng khuyến khích con chiên yếu nhất và căng thẳng nhất để thúc nó nhích tới trước.  Loại lãnh đạo này sẽ không bao giờ đem lại điều gì!  Bạn sẽ mất hết thì giờ trong khải đạo và đối phó nan đề trong hội thánh!  Ma quỉ sẽ tiếp tục sáng chế nhiều nan đề hơn chỉ để trói buộc bạn và lôi kéo không để bạn dẫn dắt hội thánh vào cuộc chiến thực sự, là cuộc chiến cho linh hồn nhân loại.

            Sự kiêu ngạo hệ phái là một trong những cách dễ dàng nhất ma quỉ có thể dùng đánh lừa chúng ta.  Thường thì hệ phái hoặc hội thánh chúng ta nghĩ mình đang hoạt động tốt so với người khác.  Chúng ta ngồi trong thuyền mình và theo dõi sát người khác khi họ trôi càng ngày càng xa khỏi bến bờ lẽ thật của Chúa.  “Thật tệ hại thể nào họ trôi lạc vào lỗi lầm,” chúng ta nói, mà không để ý rằng chúng ta cũng từ từ trôi lạc khỏi bến bờ đó khi lưu ý của chúng ta chỉ tập trung vào những láng giềng đáng thương.

            Nhiều hội thánh và hệ phái đã trôi lạc vào những vùng nguy hiểm mà không nhận thức ra điều đó.  Câu trả lời cho việc đâm rễ trong Chúa là hãy ngưng so sánh chính chúng ta với người khác và thay vào đó hãy so sánh chính chúng ta với Chúa Giê-xu.  Khi so sánh chính mình với người khác, chúng ta thường cảm thấy mình cũng khá đấy.  Khi so sánh mình với Chúa Giê-xu, chúng ta thấy mình khốn khổ và trần truồng rồi chúng ta quăng chính mình vào chân Chúa, cầu xin thương xót.  Đây là cách Chúa muốn chúng ta sống, hàng ngày nương dựa vào Ngài để sống.  “Vì nếu có ai tưởng mình là quan trọng nhưng thật ra chẳng là gì cả thì chỉ tự lừa dối mình đấy thôi. Nhưng mỗi người nên xem xét việc làm của chính mình . . . chứ không phải vì so sánh với người khác.” (Ga-la-ti 6:3-4).

            Cứu-thế-nhân khắp thế giới dùng Khải Huyền 3:20 làm lời mời cứu rỗi, “Này, Ta đứng bên cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng Ta mà mở cửa ra, Ta sẽ vào với người ấy; Ta sẽ ăn tối với người, và người với Ta.”  Nhưng  xét kỹ câu này tiết lộ Chúa Giê-xu không gõ cửa lòng người vô tín khi Ngài nói những lời này.  Ngài đang gõ cửa hội thánh sa ngã Lao-đi-xê!  Chúa Giê-xu đang đứng ngoài cửa hội thánh đó, gõ cửa và hỏi xin được vào trong!  Thật là bản cáo trạng buồn vì Chúa Giê-xu là vị khách không được nghinh tìếp trong nhiều hội thánh ngày nay.  Nhiều người tiếp tục điều hành tôn giáo không sức sống của họ, “giữ hình thức đạo đức bề ngoài, nhưng lại chối bỏ quyền năng của đạo đức ấy” (2 Ti-mô-thê 3:5).

            Hãy tỉnh thức!  Hãy ăn năn!  Hãy để Chúa bước vào đời sống bạn và vào hội thánh bạn.  Ngài yêu mọi người và bao lâu bạn còn hơi thở sống trong bạn, thì không bao giờ quá trễ cho Ngài sử dụng bạn cho vinh hiển Ngài.

            Hội thánh hoặc tín đồ cùn lụt tâm linh là nhân chứng tệ hại cho Chúa Giê-xu phục sinh hằng sống.

            Hội thánh nghĩa là trung tâm huấn luyện và đầu não mạng lịnh cuộc chiến, chứ không là câu lạc bộ xã hội giải trí và đạo đức giả, là nơi người ta chỉ dùng miệng lưỡi phục vụ Đấng Cứu Thế trong khi từ chối vâng theo mạng lịnh Ngài.

            Đã đến lúc tỉnh thức!

            Điều gì bạn và hội thánh bạn nên làm nếu bạn đã ngủ quên và bỏ lơ công việc Chúa?  Câu trả lời được tìm thấy thật rõ ràng trong lời Chúa cho hội thánh hâm hẩm: “Con hãy tỉnh thức và củng cố những gì còn lại, tức là những gì sắp chết, vì Ta thấy công việc con bất toàn trước mặt Đức Chúa Trời Ta.  Vậy, con hãy nhớ lại mình đã nhận và nghe thế nào, rồi giữ vững và ăn năn đi. Vậy, nếu con không tỉnh thức, Ta sẽ đến như kẻ trộm và con không thể biết được giờ nào Ta đến với con.” (Khải Huyền 3:2, 3).

(Còn Tiếp Phần Cuối)

Không có nhận xét nào: