Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Cầu Nguyện Là Gì? (Phần 7)


*(mondoJesus.blogspot.com) Cầu nguyện là không phạm tội.   
Nói cách khác, không cầu nguyện là phạm tội.                             Đó là chân lý mà tiên tri Sa-mu-ên khám phá sau hàng chục năm phục vụ Đức Chúa Trời: “Nầy, các con trai tôi ở giữa anh chị em.  Tôi đã bước đi trước mặt anh chị em từ khi còn niên thiếu đến ngày nay . . . Ngoài ra, về phần tôi, tôi không muốn phạm tội với CHÚA mà ngưng cầu nguyện cho anh chị em.”  (I Sa-mu-ên 12:2, 23a -BD 2011).
Đó cũng là chân lý mà tôi từng trải trong tháng vừa qua để cầu nguyện khẩn thiết hơn, cầu nguyện 911.  Tôi xin kể cho bạn ba ơn phước cầu nguyện gần đây.

Trường hợp thứ nhất.  Bố tôi thường bị đau bụng kinh niên, đau đến ói mửa mà bác sĩ tìm không ra bịnh.  Chứng đau này đã khiến ông suy xụp ốm xọm mấy tháng qua.  Cách đây gần một tháng, tôi nằm phòng bên  nghe ông nôn mửa và rên rỉ.  Tôi liền cầu nguyện trong đau xót, trong tức giận vì thấy mình bất lực, và trong giận hờn vì Chúa không trả lời.  Rồi tôi khóc ròng, “Xin Chúa hãy cất cơn đau này khỏi thân thể bố, và nếu ai đó phải gánh lấy cơn đau này, thì con xin gánh lấy.” 
Bố đã được lành và lên cân gần 10 pounds trong vòng một tháng!

Trường hợp thứ hai.  Cũng trong đầu tháng Hai đó, 2012, chị Thuỷ trong hội thánh bị ói mửa, sợ hãi, và mất ăn mất ngủ.  Ít nhất chị đã vào nhà thương bốn lần mà không tìm ra bịnh, chưa kể những  lần đi bác sĩ.
Đã nhiều năm chị không đi thờ phượng Chúa vì phải làm ngày Chúa Nhật.  Cám ơn Chúa chị đến thờ phượng Chúa với chúng tôi khoảng tháng 10/2010 khi hội thánh có giờ thờ phượng lúc 9:00-10:00 sáng.  Vừa dứt tiếng A-men là cũng vừa lúc chị phóng xe ben ben đến sở trễ nửa tiếng. 
Hơn một năm trôi qua với đầy phước hạnh vật chất Chúa ban, chị nói với bà xã tôi, “Em thấy chị cực quá!  Thờ phượng xong, chị phải lo cho hội thánh ăn uống.  Xin chị cầu nguyện cho em được housing, thì em nghỉ hẳn ngày Chúa Nhật để phụ chị.” 
Vài tháng sau, 10/2011, Chúa trả lời chị.  Nhưng tiếc thay, cao bay lời hứa!
Bốn tháng sau, hội thánh nhập chung với anh chị em Thánh Đường Little Saigon thờ phượng lễ chính lúc 11:00 sáng. 
Chị Thủy nghỉ làm và cùng chồng dự buổi thờ phượng đầu tiên Chúa Nhật ngày 5/2/12 để “ủng hộ” hội thánh.  Chúa Nhật sau chị bỏ thờ phượng, đi làm lại, và bỏ luôn lớp huấn luyện môn đồ đang dở dang bài hai cuốn một. 
Trong tuần đó, chị ngã bịnh như trên đã nói.  Cuối tháng Hai đó, tôi gặp lại chị với đôi mắt lạc thần và lập tức nhận ra chị bị tà linh ám.
Có một điều trùng hợp lạ lùng.  Trước khi gặp lại chị Thuỷ, Lời Chúa ray rứt tôi về câu chuyện người đàn bà bị quỉ ám còng lưng suốt mười tám năm:

Vả, tại đó, có người đàn bà mắc quỉ ám, phải đau liệt đã mười tám năm; cong lưng chẳng đứng thẳng được.  Đức Chúa Giê-su vừa thấy gọi mà phán rằng: ‘Hỡi đàn bà kia, ngươi đã được cứu khỏi bịnh.’  Ngài bèn đặt tay lên mình người .  Tức thì, người đứng thẳng lên được, và ngợi khen Đức Chúa Trời.’  (Lu-ca 13:11-13)

Và Ngài tái xác định với những kẻ chống đối, “Cón gái của Áp-ra-ham này, quỉ Sa-tan đã cầm buộc mười tám năm, há chẳng nên mở trói cho nó trong ngày Sa-bát sao?” (c. 16)
Đúng vậy, Sa-tan đã trói buộc chị Thuỷ khiến chị buồn nôn, mất ăn, mất ngủ, bứt rứt trong người; cứ đòi đi nhà thương, bác sĩ, và đòi thuốc an thần.  Chiếu theo Kinh Thánh và thực tế, tôi tuyệt đối tin Sa-tan đã hành hạ chị như người đàn bà còng lưng mười tám năm. 
Và chúng tôi cùng gia đình chị quyết định cầu nguyện đuổi quỉ.
Mỗi lần cầu nguyện, mặt chị hồng hào, khởi sắc, và vui vẻ lạ lùng.  
Đặc biệt, hầu như trắng đêm thứ Bảy ngày 3/3/12, tôi cầu nguyện cho chị với nước mắt và tiếng khóc lớn, như Chúa Giê-su, “Khi còn trong xác thịt, Ngài đã đổ nước mắt và khóc thành tiếng, dâng lời cầu nguyện và nài xin lên Đấng có quyền cứu Ngài khỏi chết, và lời cầu xin của Ngài đã được nhậm vì Ngài đã kính cẩn vâng lời.” (Hê-bơ-rơ 5:7).
Chúa Nhật hôm sau chị hồi phục rất nhiều và cùng gia đình đi thờ phượng Chúa trở lại.
Tối thứ hai hôm sau, chúng tôi lại đến cầu nguyện cho chị.  Giờ đây chị đã bình phục nhiều lắm, đã nói chuyện, dọn dẹp, ăn uống và go shopping tối qua!  Chỉ còn giấc ngủ là chưa được nhiều lắm.

Trường hợp thứa ba.  Cứ mỗi mùa hạ khoảng tháng Bảy là bà xã tôi bị cơn đau bao tử hành hạ quặn thắt liên tục ba tháng.  Cầu nguyện cũng thế và bác sĩ cũng bó tay.  Thế nhưng lần này cơn đau lại đến trước cả mùa xuân!  Ba ngày liên tục từ ngày 6-8 tháng Ba này, Duyên không ngủ được, chỉ nằm thở hộc.  Tôi cầu nguyện cho Duyên và lần đầu tiên dám xin, “Xin Chúa trút cơn đau của Duyên qua con.  Con không thể chứng kiến cơn đau bao tử hành hạ Duyên nữa.  Và con biết Chúa sẽ chữa lành con vì con tức lắm rồi, tức vì ma quỷ chiến thắng.  Chả lẽ Chúa cứ mãi để Duyên đau đớn vậy sao?”  Và tôi khóc lớn.  Lập tức cơn đau dịu dần, thỉnh thoảng hơi rêm.     
Rõ ràng qua lời cầu nguyện “đổ nước mắt và khóc thành tiếng” như Chúa Giê-su cầu nguyện khi còn trong xác thịt, Đấng có quyền cứu Chúa khỏi chết sẽ trả lời cho chúng ta ngay lập tức.  Nhờ thế, chúng ta qua lời cầu nguyện 911 đó đã cứu thoát người thân, người bạn, và chính chúng ta thoát khỏi bịnh tật, khỏi tà linh, khỏi quỷ dữ, khỏi hoạn nạn.  Vậy, ngược lại, theo lý luận logic, nếu không cầu nguyện thì Sa-tan tiếp tục trói buộc và hành hạ người thân, người bạn, và chính chúng ta.  
Tức là, không cầu nguyện là phạm tội.  Phạm tội không cứu người thân, người bạn, và chính chúng ta.
Có thể nói, tội đó là tội ác, vì đã không cứu người.
Thứ Sáu cách đây hai tuần, một tín hữu gặp tôi trong giờ cầu nguyện hàng tuần tại UCC, vừa cười vừa nói, “MS Thắng lên mạng bắn tùm lum nha!”  Tôi không hiểu ý tín hữu ấy nói tôi bắn viên đạn hay viên ngọc? Nếu là viên ngọc, xin bạn cầu nguyện cho tôi, để cứu tôi khỏi sự lười biếng học tập, suy tư, cầu nguyện, để rồi tôi siêng năng viết nhiều hơn nữa.  Còn nếu là viên đạn, xin cầu nguyện để đó là viên đạn Hollywood có âm, có lửa, nhưng không có đầu!


by Thang Chu

March 9, 2012










Không có nhận xét nào: