![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEioPlBEna5mOrw6YnfHUDpDouwY4JRnvh31R18ksf_TeQ4YeQDmr4lzx1FAC7n8cnUY5Tf_PdEEVhGHpAphYCcYCI5iDY7NGPfYHIHctJPZrXjDNQBZw_gviSRb30S9P9joSK8zAyMfCKuZ/s1600/powerofprayer.jpg)
Thế
điều gì khiến tôi có sức mạnh để bắt đầu chiến đấu bằng ngòi viết? Thật không ai ngờ sức mạnh đó đến từ sự yếu đuối
vô cùng của một người vô cùng yếu đuối; yếu đến nỗi một thiếu niên chỉ cần bóp
mũi cũng lấy được sinh mạng người đó. Đó
là bác Lân, Đoàn Hưng Lân.
Đám
tang bác Lân tháng 10 năm 2011 đã đem lại cho tôi nguồn cảm hứng không cưỡng được
để bắt đầu viết. Đáy huyệt của bác đã mở
đáy thẳm lòng tôi.
Ba
hình ảnh khác nhau của bác Lân vẫn còn in đậm tâm trí tôi.
Hình
ảnh thứ nhất năm 1984. Bác và tôi cùng thờ
phượng Chúa tại nhà thờ Tô Hiến Thành. Dáng
người bác thanh thanh, da trăng trắng, mặt hiền hiền như thi sĩ, cao trung bình,
giọng nói nhỏ nhẹ rất cảm tình. Vì ra tù
cải tạo trước bố tôi, nên mỗi khi gặp tôi bác đều nói, “Bác luôn cầu nguyện cho
gia đình con.”
Hình
ảnh thứ hai năm 2000. Tôi có dịp về Cali
ghé thăm bác sau tám năm xa cách. Lúc
này bác đã bị liệt sau cơn stroke năm 1991.
Bác ngồi trên giường tiếp tôi. Và
trước khi chia tay, bác vẫn lập lại lời đó với giọng khàn khàn, “Bác luôn cầu
nguyện cho gia đình con.”
Hình
ảnh thứ ba năm 2010. Tôi move về Cali vì
giữ lời hứa với Chúa đã cứu người em tôi bị stroke chết rồi nhưng được sống lại. Tôi ghé thăm bác Lân; lần này, bác nằm. Bác nhìn chăm tôi, rồi ngọng ngịu,
“Thắng, con ông Trung.”
Trước
khi về, tôi nắm bàn tay da bọc xương của bác, bàn tay đã từng đặt lên vai tôi
để cầu nguyện, rồi nhắc lại lời xưa, “Bác luôn cầu nguyện cho gia đình
con chứ?” Bác nhìn tôi với đôi mắt đục và gật
đầu.
Cái
gật đầu của bác Lân là lời cầu nguyện siêu phàm như cái gục đầu của Chúa Giê-su
sau khi thốt lời cầu nguyện chiến thắng, “Mọi sự đã được trọn.”
Cái
gục đầu của bác là lời cầu nguyện không thôi, không thôi suốt hai mươi năm liệt giường. Hãy tưởng tượng mình làm gì trên giường bịnh hai mươi
năm mà vẫn tỉnh táo? Chỉ có thể là cầu
nguyện. Vì thế, đó là lời cầu nguyện của
chiến thắng. Chiến thắng hủy diệt; chiến
thắng cô đơn; chiến thắng uất hận; chiến thắng đau đớn; chiến thắng tư tưởng. Và chiến thắng quỷ vương. Chiến thắng, vì nhờ lời cầu nguyện đó mà ba tôi
đã ra khỏi tù sau 10 năm. Chiến thắng, vì
tôi đã thành mục sư. Chiến thắng, vì con của
bác cũng trở thành mục sư, mục sư Đoàn Hưng Linh. Chiến thắng, vì em vợ bác cũng thành mục sư. Chiến thắng; vì em trai bác cũng thành mục sự. Chiến thắng, vì cả gia đình bác vẫn trung tín
hầu việc Chúa. Nhất là, chiến thắng vì vợ
bác vẫn mạnh khỏe và yêu mến Chúa nhiều hơn nữa dù phải chăm sóc chồng liệt hai mươi
năm.
Có
người thích cầu nguyện hùng hồn và to tiếng trước đám đông cho người ta ‘té’ rầm
rầm. Nhưng bác Lân một mình ‘té’ rạp rạp
trên giường để cầu nguyện cho nhiều người đứng rập rập. Bác theo gương Chúa Giê-su. Chúa Giê-su càng nổi tiếng, thì lại càng cô đơn
trong cầu nguyện. “Tuy nhiên tin tức về
Ngài đã được đồn ra khắp nơi . . . Còn chính Ngài, Ngài thường rút vào những nơi hoang vắng để cầu nguyện.” (Lu-ca 5:15,
16).1 Như Chúa lên núi để cầu
nguỵện, bác Lân lên giường để cầu nguyện.
Như Chúa vào đồng hoang vắng vẻ để cầu nguyện; bác Lân vào phòng bịnh hoang lạnh
để cầu nguyện. Như Chúa Giê-su dạy hãy đóng
cửa phòng riêng để cầu nguyện, vì nơi đó Cha sẽ nghe và trả lời; bác Lân cũng đã hai mươi
năm cầu nguyện nơi kín đáo nhất nên đã được Cha trả lời.
Lời
cầu nguyện của bác Lân đã đem lại chiến thắng cho Chúa. Và, vì bác là người yếu nhất trong những người
yếu nhất, nên lời cầu nguyện của bác là đại thắng. Tức là, chỉ bằng lời cầu nguyện mà con người
yếu nhất có thể thắng được những lực lượng mạnh nhất.
Bác
Lân đã cùng các thánh đồ dâng lời cầu nguyện chiến thắng. Khi họ cầu nguyện, cả bầu trời vũ trụ phải yên
lặng lắng nghe và trả lời:
Khi
Chiên Con mở ấn thứ bảy, trên trời yên lặng khoảng nửa giờ. Tôi thấy bảy vị
thiên sứ đứng trước mặt Đức Chúa Trời, và họ được ban cho bảy cây kèn. Một vị
thiên sứ khác đến đứng trước bàn thờ, tay cầm một lư hương bằng vàng; vị ấy được
ban cho nhiều hương thơm để dâng hương trên bàn thờ bằng vàng ở trước ngai với
những lời cầu nguyện của tất cả các thánh đồ. Khói của hương thơm từ tay vị
thiên sứ quyện với những lời cầu nguyện của các thánh đồ bay lên trước mặt Đức
Chúa Trời. Kế đó vị thiên sứ ấy lấy lửa trên bàn thờ bỏ vào đầy lư hương, rồi
ném lư hương đó xuống đất, thì có sấm nổ, âm vang, sét chớp, và động đất. (Khải Huyền 8:1-5)
Xin
đừng tưởng bác Lân là người yếu đuối. Không,
bác là người khổng lồ, chiến sĩ cầu nguyện.
Quả thật, cầu nguyện là chiến thắng. Chiến thắng kinh
thiên, động địa.
by Thang Chu
www.mondoJesus.blogspot.com
February 18, 2012
Notes:
(1)
Bản 2011 từ www.vietchristian.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét