Hai
năm gần đây điều đó đã thay đổi. Tôi nhận ra mình đã học nhiều hơn, rất nhiều
hơn, từ những người yếu đuối nhất, âm thầm nhất. Những người rất tầm thường xung quanh, thậm
chí có người không bình thường theo thế nhân, mà tôi đã từng gặp. Hân hạnh gặp.
Thứ nhất là chị Năm. Chị thường nói
với tôi chị nhát lắm; không dám nói chuyện trước người lạ; không dám chứng đạo;
không tài ăn nói. Chị lại bị sức khỏe yếu
lắm, hay mệt. Năm 2006 chị xuýt chết vì
cơn bịnh ngặt bác sĩ đã bó tay. Chị chỉ
còn khoảng 30 ký-lô và chờ ngày chết. Nhưng
Chúa đã cứu chị và cho sống đến nay để dùng chị cho một chương trình đặc biệt mà
tôi tin rằng sẽ thay đổi bộ mặt Cơ-đốc-giáo
Việt Nam.
Bà
xã tôi thường nói với tôi trước khi tôi quen thân và gặp lại chị Năm sau 20 năm, ‘Ước gì em có
đức tính như chị Năm, hiền lành, nhịn nhục, dịu dàng.’
Chúng
tôi gặp lại nhau năm 2010 tại California.
Chị
khăng khăng bảo chúng tôi phải đến thăm nhà thờ Báp-tít Thanh Lễ là nơi chị thường thờ phượng. Lần đầu tiên chúng tôi đến đó nhằm buổi cầu
ngyện. Rồi Chúa cảm động hội thánh đó đồng ý xuất tiền
cho tôi tham dự hội thảo khóa Huấn Luyện Môn Đồ với phí tổn $400/tuần tại nhà thờ Sarang Đại Hàn tổ chức hai lần một
năm tại Nam Cali. Chương trình đó đã
thay đổi đời tôi vĩnh viễn, mở cánh cửa phục vụ mới mà tôi đã ước mơ và tìm kiếm
từ lâu: Môn-đồ-hóa muôn dân qua huấn-luyện-môn-đồ.
Và
sau một năm rưỡi gian khổ dịch thuật sang tiếng Việt và dạy dỗ ở Mỹ, tôi đã đem
chương trình này về quê hương để bắt đầu làn sóng ngầm.
Chị
Năm hay thắc mắc tại sao Chúa lại đưa chị qua Mỹ tưởng ở luôn, nhưng lại trở về
Việt Nam sau hai năm. Tôi tin rằng Chúa đã
dùng chị Năm cách ấy để dẫn dắt dân sự của Ngài. Không có chị Năm, tôi không có ngày hôm nay với
khải tượng mới và sức sống mãnh liệt. Phải
nói chị Năm đã ảnh hưởng lớn đến tôi, đúng như bà xã tôi nói. Riêng đối với tôi, chị là nữ anh hùng. Chị Năm là nhân tố phục hưng.
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh3ZxJ1IAFkRm4aJXGHJAmOtZUAY29mRg8I0KDw154eVPTYLr_P8-NznRswCSCEuT4hV6QuyAULqoSclFVcevw5Onp_Dqkw85woPT7AQkGuwG-P3eZ5HFjhZDmufAHA0dSpgzupTt3Dhi-Q/s320/2010-06-04+13.49.39.jpg)
Ngày
20/04/2009 chú bị stroke. Mười ngày tiếp
tục cô-ma đến 30/4, các bác sĩ tuyên bố đầu hàng vì não đã liệt không thể hồi
phục. Bác sĩ nói tất cả tế bào cơ thể đều
luôn tái tạo ngoại trừ tế bào não và quyết định rút ống thở cho chú Vũ ‘ra đi tự
nhiên.’ Tôi kêu gọi các hội thánh cầu
nguyện. Bản thân tôi cũng cầu nguyện khi
Ma-thi-ơ 21:22 đụng chạm mạnh mẽ lòng tôi dù đã đọc biết bao lần trước đây, ‘Trong khi cầu nguyện các con xin bất cứ điều gì
bởi đức tin, điều đó sẽ được ban cho.’ Tôi
hứa nếu Chúa trả lời thì tôi sẽ về Cali
sống với đại gia đình gồm bố mẹ và năm anh chị em từ lâu đã không còn thờ phượng Chúa,
thậm chí bố mẹ lập lại bàn thờ cúng hình tượng từ khi qua Mỹ.
Chúa
đã trả lời sau năm ngày. Thứ Ba ngày 5/5/2009, chú Vũ sống lại. Không những không bị di chứng, chú Vũ còn làm
chứng về Chúa cho bác sĩ, y tá, và bất cứ ai hỏi chú làm sao sống lại và phục hồi những tật bịnh trầm trọng liên
đới khác. Chú chỉ trà lời đơn giản: Cầu
nguyện với Chúa Giê-su.
Qua
biến cố này, cả đại gia đình chúng tôi đã trở lại với Chúa, dẹp bỏ hình tương,
và sốt sắng chứng đạo. Thêm nữa, riêng tôi
đã về Cali và được gặp chị Năm như trên đã nói.
Hallelugia!
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgTKuUJhiwxnftvVdd-2q_iI2QWQjS04taJW_1FE48kMYK-TBDZvdP2vl4O4xS3rzLLu9AsipptZM3aa5lGqSwkAMVGsw6zFQJeQ88kKep4XjEUwXDbvrpw-C4SD4mF7aMbpO-G3xqDwzJ7/s320/chiLan.jpg)
Chúng
tôi thờ phượng Chúa với chị, ngoài vỉa hè, từ tháng 3/2011 đến 1/2012. Sau khi thờ phượng, chúng tôi ăn uống và hát
những bài nhạc tình cảm ưa thích. Với tôi, không
một ca sĩ nào hát hay như chị. Bài
ruột của chị là ‘Tâm Sự Đời Lan.’ Mỗi lần
chị hát tôi đều nhìn chị và khóc. Một
linh hồn đang cất tiếng than thở thống thiết.
Một nỗi lòng tâm sự đang trút lá đổ cây.
Vượt
biên qua Mỹ năm 1983, chị học highschool một năm rồi đi lấy chồng. Tưởng tìm được hạnh phúc đơn sơ sau lần vượt
biên sống chết, ngờ đâu sóng biển vừa ngưng thì sóng đời nổi gió. Chồng chị rơi vào nghiện cờ ngập bạc, lại thêm
cặp bồ lăng nhăng, bỏ lại chị với hai con thơ.
Chị đắm tàu từ đó và niềm vui giờ là nhảy múa phố Bolsa. Chị tâm sự với tôi, 'Không biết tại sao mỗi lần em thấy đàn bà đứng gần em là có tiếng nói trong đầu em rằng cô đó tính hại em. Em biết đó là ma quỷ nói nhưng em không thể tự chủ được nên cứ chửi bới.'
Bây
giờ tôi hiểu tại sao Chúa luôn động lòng thương xót. Chúa động lòng thương xót vì đoàn dân đông đảo
bị ma quỷ ức hiếp và khốn đốn như đàn chiên không người chăn (Ma-thi-ơ 9:36).
Dù
có đọc bao nhiêu sách, có viết bao nhiêu trang, có chứng đạo bao nhiêu người, có
lãnh đạo bao nhiêu hội thánh, mà không một lần tâm sự với những người như chị
Lan, tôi cũng không thể hiểu một linh hồn quí hơn cả thế gian. Hèn chi, các sứ đồ sai Phao-lô và Ba-ra-ba
ra đi với một điều kiện, ‘Chỉ có điều họ muốn chúng tôi phải giúp người nghèo, điều
đó tôi vẫn tích cực làm’ (Ga-la-ti 2:10).
Thật,
những gì tầm thường lại dạy cho mình điều lớn lao nhất. Vì từ đó, chúng ta được học phục vụ. Phục vụ là vị thầy vĩ đại.
by
Thang Chu
February
24, 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét