Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Hịch Tín-Nữ (thể song-thất-lục-bát)

Ta, Chàng-Rể Giê-Su Cứu Thế                                 
Đã sẵn sàng Tiệc Đế thiên cung.
Tiệc cưới Chiên Con tưng bừng,
Nàng dâu Tín-Nữ có mừng hay không?
Hay hờ hững trời đông giá tuyết;
Tình chết lặng đáy huyệt từ lâu.
Phấn son, xiêm áo, nhạt màu
Nàng không ngóng đợi, vội mau phai tình!
Này! Sa-ra gương chình ra đó
Hăm-lăm năm đợi có là bao.
Phải khi thời điểm đúng vào
Hạ sanh con trẻ nỗi nào vui hơn!
Này! Mi-ri-am hờn diệt chủng,
Dám liều mình chết cũng băng sông
Đối đầu công chúa Pha-rôn;
Em trai phải cứu còn hơn sống hèn.
Em ấy chính Mô-sen khi lớn
Trở thành người dũng đởm hùng tâm;
Làm nên công sự ầm ầm,
Thiên Vương đại dụng phóng cầm lệ nô.
Này! Đê-bô-ra vô song địch;
Nữ tiên tri cầm thịnh cầm suy.
Được nghe tiếng CHÚA thần uy
Liều mình ra trận nữ nhi anh hùng.
Tướng Ba-rác phục tùng nữ tướng,
“Bà không đi, tôi cũng không đi.”
Vinh thay là bậc nữ nhi
Chỉ vâng phục CHÚA mà ghi sử hùng!
Này! Ru-tơ góa trung phụ chính,
“Mẹ đâu con quyết định bươn theo.”
Tâm tình chung thuỷ sơn keo
Một sương hai nắng chung đeo mẹ chồng.
Này! Ra-háp vốn dòng kỹ nữ
Đã liều thân cứu giữ dân Ta.
Nên cả thành lũy tan ra
Riêng nàng được thoát, riêng nhà được yên.
Ta còn phải nêu tên ai nữa
Những nhi hùng, liệt nữ Thánh Kinh?
Này! Này!  Chớ có lờn khinh
Gương kia soi tỏ cho mình noi theo.
Chớ đèo bám nhẫn đeo đắt giá
Những hột xoàn, cà-rá, kim cương.
Hột xanh, hột đỏ là thường;
Khăng khăng hột trắng, trắng dường pha-lê!
Chớ có hám đề hề túi túi;
Đã đủ rồi cứ dúi dúi thêm
Đô xanh, đô đỏ, đô mềm
Tiền đồ đô đổ, đố kềm được thân!
Chớ quá đổi, đổi chân, đổi móng;
Chớ quá bồi, bồi óng mắt xanh;
Tay vàng, cổ đỏ quanh quanh;
Áo sặc sắc tím, váy xanh xanh nhừ.
Này! Này! Cốt tâm tư trong trắng;
Người bề trong sâu lắng tâm linh.
Lời Chúa còn đó đinh ninh:
Cỏ khô, hoa rụng, sắc thình lình phai!
Là tín-nữ lắm tài bếp núc;
Mẹ chức thiên dạy khúc nôi con,
“Uốn cây uốn lúc còn non
Dạy con từ thưở con còn lên ba.”
Dạy con biết ai là Thiên Chúa;
Thưở nhi đồng đã tựa nương Cha.
Đến khi con lớn rồi xa;
Đường chân lý CHÚA con Ta hết lòng.
Là tín-nữ chữ tòng phải giữ;
Vâng phục chồng hai chữ đoan trang.
Chớ mà mồm cứ oang oang,
Oang nhà, oang cửa, tang hoang có ngày!
Ê-va CHÚA chính tay tạo nắn
Để giúp chồng cố gắng tương lai.
Đường phục vụ CHÚA còn dài;
Gắng mà khích lệ, đỡ tay cho chồng.
Sa-tan nó ngay hông chực phá;
Kế mưu ma quỷ quá tinh vi.
Chớ hờn mà từ chối chi;
Kẻo ma giả bóng Tây Thi, Thuý Kiều.
Vào lắm lắm nuông chìu muôn thứ;
Ra ào ào hương đủ mùi yêu.
Đến hồi lỡ vỡ mọi điều,
Tình chăn gối mặn đã thiu nguội vàng!
Giàu vì bạn, còn sang vì vợ;
Cửa nhà danh giá ở tay ngươi.
Vào trong chồng mến, con cười;
Ra ngoài xóm nể, bao người ngợi khen.
Ta biết bao điều trên chẳng dễ.
Nỗi trong nhà nỗi để ngoài sân.
Lại thêm nỗi phải dấn thân
Tiền thêm kiếm phụ đỡ đần gia cơ.
Lắm khi ngươi cơ hồ kiệt sức;
Nổi tam bành trút tức đổ ghen.
Một cơn chén dĩa ten ben,
Nồi cong, chảo móp, gạo đen, muối hồng!
Lắm khi tưởng hết chồng, con nỗi;
Nghĩ thân mình quá đỗi xót xa:
“Đau đớn thay phận đàn bà,
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.”
Không, Ta bảo rằng không phải thế!
Hễ khi ngươi kiệt quệ, đến đây;
Ta hằng đứng đỡ đêm ngày
Mà ngươi chẳng thấy, cố cày sáng đêm!
Lời Ta hứa chẳng thêm chắng bớt:
Ma-thi-ơ hăm mốt xem ngay;
Rõ ràng câu chẵn hăm hai:
Xin chi được nấy, chỉ “xài” đức tin!
Thế mà cứ cố tình “tiết kiệm”
Mất gì đâu khi kiếm tìm Ta?
Ấy do ngươi thoái thác ra,
Tình ngươi đã nhạt, đã xa Ta rồi!
Ối! Trăng ấy mây trôi muôn thưở
Mà tình ngươi dở dở, ương ương.
Ngày nào kết ước thiên đường,
Ta vừa khuất bóng ngươi bươn theo đời!
Này là lúc nghỉ ngơi phút chốc;
Lắng đọng lòng khóc lóc với Ta.
Ta là Chàng-Rể-Phương-Xa;
Hãy khơi đèn thức, lơ là thiệt thân!
Hãy nhớ chuyện mười nàng trinh nữ;
Dại và khôn hai chữ đối nhau:
Khôn là trách nhiệm, sẵn, mau.
Dại là cố ý tụt sau, vô tình.
Này! Ma-ri đồng trinh thiếu nữ
Sẵn chấp hình án tử như chơi;
Khi thiên sứ báo tin trời:
“Ngươi đây sẽ gánh bào thai thiên đình.”
Hay! Hay lắm!  Cuộc tình cảm động:
Ma-ri, Giô-sép sống đức tin;
Thì ơn CHÚA đổ nghìn nghìn.
Ngươi mau bắt chước gìn gìn giữ ngươi.
Kiếm chồng đợi kiếm người trong CHÚA
Chớ dại mà kiếm lụa nơi dê
Suốt đời ách nặng áng nề;
Chồng chùa, vợ CHÚA, đề huề được chăng?
Kẻ thì tối lên trăng tắm nước;
Kẻ thì chiều xuống nước tìm trăng!
Mỗi người mỗi nẻo được chăng?
Được thì cũng phải cắn răng mới thành!
Răng cắn miết cái chành, cái chỏng
Như đũa so cái hổng cái cao;
Làm sao gắp mắm, lựa rau?
Cơm canh chẳng ngọt, chẳng lâu tan tành!
Ta vẫn biết làm thân con gái,
Đường cảm tình lắm trái chua cay.
Khi yêu, yêu đắm, yêu say,
Một khi đã trót trao tay cho tình.
Thì thôi phó vận mình cho số;
Hạt mưa rào biết chỗ nào sa?
Xem gương tín-nữ Đô-ca:
Một thân góa bụa, hằng hà chị em.
Đời tận tụy may rèm khăn áo,
Giúp người nghèo ấm áp xiêm y.
Ngặt thay bịnh phải tử quy;
Ta làm phép lạ tức thì phục sinh.
Nên ngươi chớ than tình trách mộng.
Cốt tại là sống động trong Ta.
Rồi ơn thiên thượng sa sa;
Phước thiêng, lộc hạnh gia gia không ngừng.
Này xem đấy phục hưng Trung Quốc;
Tám phần mười do gốc nữ nhi.
Chị em tín-nữ là chi!
Thánh Linh tuôn đổ không gì lường đo.
Ta đem đến tự do bình đẳng,
Nam, nữ cùng ngẩn mặt như nhau.
Vậy mau đem ánh nhiệm mầu:
Lời Ta, Lời sống, Lời lau sạch lòng;
Lời đem lại minh công, bác ái;
Lời phục chinh vạn trái tim đau.
Lời Ta ngươi đã cất đâu?
Khi thơ tình ái thuộc làu gấp ba!
Thương thay tánh đàn bà nhi nữ!
Hay uỷ mị ướt ướt an an.
Ấy là tình cảm chứa chan;
Ấy là tình cảm tự ban từ Trời.
Ta cũng thế, hơi hơi là khóc
Khóc cho người chết chóc biết ăn,
Biết đi, biết nói, biết cười,
Mà linh hồn đã chết rồi từ lâu!
Nay hãy ngó xóm đầu xóm cuối;
Đã bao người sa lưới tay ngươi?
Là tay đánh cá lưới người
Như Ta đã gọi mấy mươi năm rồi!
Này! Hãy ngước nhìn đời cho rõ:
Trưng Nữ Vương múa võ ra oai
Hận chồng Thi Sách chết oan;
Hận quê hương bị Mã lăng nhục hoài.
Bà liền nổi giận mài gươm sắc;
Quyết một lần sống thác thì thôi.
Cùng em Trưng Nhị lên ngôi
Một thời oanh liệt sử sôi ghi đời.
Huống chi tín-nữ ngời gươm báu
Gươm Thánh Linh xuyên thấu tâm linh
Mau mau chiêu mộ tân binh;
Lập ban chứng đạo cứu tinh đồng bào.
Ta đây sẵn đứng vào trận quyết
Sống cho ngươi, và chết cho ngươi.
Và kia Đạị Yến gọi mời;
Đang chờ ngươi đó; hãy ngồi bên Ta.
Ngươi sẽ ngự ngôi là Nương Sử
Ta sẽ là Hoàng Tử chốn cao
Cùng nhau hội ngộ vườn đào;
Vui nào vui sánh, mừng nào mừng hơn!

by Thang Chu
www.mondojesus.blogspot.com
January 16, 2012

Không có nhận xét nào: