Ngày
29 Tết Nhâm Thìn 2012 là một ngày đặc biệt của ban chứng đạo chúng tôi. Ngày quyền năng Chúa thi thố.
Ngày
đó trời âm u dù sau cơn mưa lớn suốt đêm; lại thêm gió lớn 16 mph, thậm chí 21
mph khi gió lùa.
Như
thường lệ, ban chứng đạo chúng tôi tay cầm bảng (2x4x10 feet) ghi lời Chúa, tay
trái đọc Kinh Thánh hoặc phát truyền đạo đơn từ 11:00-2:00 chiều mỗi thứ Bảy ngay
trước khu Phước Lộc Thọ.
Hôm
nay thì không thể được rồi. Vì cả hai
tay giữ bảng, cộng thêm sức người tì vào, cũng không thể giữ bảng đứng yên một
phút, chứ đừng nói đến ba tiếng đồng hồ!
Tôi
nhìn lên những loạt lá cờ Mỹ và Việt treo trên những cột đèn chạy dài phố Bolsa, tung bay phần phật cùng những cây dừa xanh
cong oằn vì gió giật liên hồi, rồi cầu nguyện: “Xin Chúa cho gió ngưng ba tiếng,
để chúng con công bố Lời Chúa cho hàng ngàn đồng bào chúng con dịp Tết này. Nhất là đồng bào phương xa đến chưa hề nghe Lời
Chúa.”
Rồi
chúng tôi tiếp tục giương cao Lời Chúa mà quên mất lời cầu nguyện đó. Chỉ biết gió lặng và chúng tôi hoàn thành sứ
mạng.
Lên
xe trở về, tôi chợt thấy những lá cờ lại tung bay và những hàng cây dừa lại oằn
oại. Chợt nhớ lại lời cầu nguyện, chúng tôi lớn tiếng Ha-lê-lu-gia, cảm
tạ Chúa đã trả lời cầu nguyện như Chúa đã trả lời Ê-li cầu nguyện ba năm rưỡi
trời không mưa, rồi cầu nguyện lại thì trời mưa (Gia-cơ 5:17, 18). Chỉ có khác là chúng tôi quên không cầu nguyện
lại!
Quyền
năng Chúa không dừng ở đó.
Ngay
tối 29 Tết đó, chúng tôi thăm gia đình bà dì em thứ tư của mẹ tôi. Bước vào phòng khách bên phải là một bàn binh
xập-xám đầy đủ mặt ba cậu em họ tôi. Phòng
ăn kế bên cũng phải hơn bốn mươi người tính luôn bạn hữu và bà con xa gần.
Đã
từ lâu tôi cầu nguyện và mong có cơ hội làm chứng cho dòng họ ngoại về Chúa nhưng
không có cơ hội nào, vì dì Tư dặn kỹ càng riêng với tôi rằng: “Con đến nhà dì
không được nói chi về Chúa. Mấy đứa nó
ghét lắm!” Vì thế đã hai năm nay từ khi
move về Cali sống giữa vòng bà con ngoại đông đúc như thế mà chúng tôi rất cẩn
thận không dám làm chứng mạnh miệng cho Chúa.
Và
đây là lúc Chúa đã khởi động.
Vừa
bước vào nhà dì, mọi người đều yên lặng, mặt ai cũng lạnh lùng, thậm chí không
chào tôi một lời. Tôi biết có chuyện
quan trọng gì đây nên lập tức cầu nguyện thầm.
Tôi tiến lại bàn sòng bài, đứng ngay cạnh cậu em họ chủ nhà. Vẫn không ai nhìn tôi! Vẫn không ai nói gì! Chợt cậu chủ nhà lên tiếng giận dữ:
- Tại sao anh cầm bảng nói rằng không
tin Chúa Giê- su là mắc tội?
Tôi
bình tĩnh:
- Vì Chúa Giê-su nói vậy trong Giăng
16:9.
- Vậy anh có tội lỗi không?
- Có, nhưng đã được tha.
- Sao anh dám công kích người khác.
- Anh không công kích, chỉ công bố Lời
Chúa Trời.
Mấy
cậu kia và mấy người bạn cũng nhao nhao lên:
- Lời chép cả trăm năm nay rồi còn đúng
à?
- Đúng chứ. Cái gì đúng thì ai nói nó sai, nó vẫn đúng.
Và ngược lại.
- Cái đúng của anh không đúng với của
người khác.
- Điều quan trọng không phải là đúng
với người này hay đúng với người kia,
mà là điều đó có đúng không. Nếu điều đó đúng vì từ Chúa Trời thì
sao?
Vậy
là tôi có cơ hội làm chứng ngắn về sự tha tội của Chúa! Rồi cuộc đối thoại trở nên hơi căng thẳng, nên
tôi quyết định nhanh phải chấm dứt; vì nghĩ rằng Lời Chúa được công bố sáng hôm
đó đã đánh động lòng người. Tôi liền quay
sang bác lớn tuổi nhất trong bàn và nói:
- Xin lỗi bác, cháu đến chúc Tết gia
đình thôi. Có lỗi gì bác bỏ qua.
- Không sao đâu cậu. Anh em với nhau cả mà.
Tôi
sang phòng bên và vui Tết với dì Tư cùng mọi người.
Quả
thật đúng như Lời CHÚA phán với tiên tri Ha-ba-cúc:
Tôi
quyết tâm đứng chầu nơi tháp canh, giữ vững vị trí tại đồn gác, chờ xem Ngài bảo
tôi điều gì, và tôi phải giải quyết thế nào về lời kêu than của tôi. CHÚA bảo tôi: “Con hãy viết xuống khải tượng, ghi
khắc rõ ràng trên bảng đá, để người nào chạy ngang qua cũng đọc được. Vì còn phải chờ đúng thời điểm khải tượng mới ứng
nghiệm, nó hối hả chạy đến giai đoạn cuối, nó sẽ thành hiện thực. Nếu nó dường như chậm trễ, con hãy trông chờ nó,
vì khải tượng chắc chắn sẽ thực hiện, không nấn ná, không chần chờ. (Ha-ba-cúc 2:1-3)
Cám ơn Chúa vì điều gì loài người không làm được, Chúa làm được. Nothing is impossible for God.
February
8, 2012