by Thang Chu
www.mondoJesus.blogspot.com Mấy tuần nay
tôi cứ vật lộn viết hay không viết về cầu nguyện phục hưng cho cộng đồng Việt
Nam ở Orange County và vùng phụ cận. Hôm
nay tôi phải viết một phần trước ngày mai, thứ Năm 13/06/2013, là ngày hội
thánh chúng tôi lần đầu tổ chức buổi cầu nguyện phục hưng sau ba năm thành lập
hội thánh không bởi hệ
phái, không bởi đô-la, không bởi "sức ta," nhưng bởi “Thần Ta.”
Thêm một động cơ mãnh liệt nữa thúc đẩy tôi quyết định
viết bài này gấp.
Sáng sớm nay tôi vừa đọc xong quyển sách đã mua từ
tháng 9 năm 2011 tại VN mà nay mới dành trọn một ngày đọc, quyển Tình Yêu Thương Chan Chứa cho Người Việt Nam,
về cuộc đời vợ chồng giáo sĩ tiên phong Chester và Mary Travis với 50 năm và năm
tháng sống tại VN (1924-1974).
Sách chưa được xuất bản ở Mỹ vì không thấy trong
Amazon, cũng không ở VN vì không thấy tên dịch giả cùng giấy phép. Tôi lùng Google cũng không tìm ra được tên
người viết Trena Chellio, người kể Chester E. Travis. Đành phải coi cặp giáo sĩ này là người hùng vô
danh đối với thế hệ Cơ-đốc-nhân hiện nay.
Tôi càng xúc động về tình yêu của cặp giáo sĩ đó dành
cho người VN thì càng hổ thẹn cho mình đã không yêu người đồng hương mình đủ để
dấn thân truyền giáo như ông bà. Khi dòng
chữ cuối cùng vừa dứt thì dòng nước mắt tôi cũng vừa tuôn cuốn theo lời cầu
nguyện: Xin Đức Chúa Trời thương xót cộng đồng VN mà tuôn đổ một cơn phục hưng.
Có lẽ đã có nhiều khao khát và lời cầu nguyện như vậy
rồi từ các hội thánh quanh Little Saigon, thủ phủ tị nạn. Nhưng vì sao gần 40 năm tị nạn từ Tháng Tư Đen
đến nay mà hội thánh ngày càng teo mà chùa chiền ngày càng béo? Câu trả lời đã sẵn trong Kinh Thánh được chứng
thực qua từng trải truyền giáo của cặp giáo sĩ Chester như sau qua những trang
115-119,
Một trong
những bài đầu tiên chúng tôi học được vào khoảng năm 1937 là đức tin hành động
bởi tình yêu thương. Chẳng có kênh nào
khác để đức tin có thể hành động. (Ga-la-ti 5:6). Đôi lúc có người đi vào địa hạt truyền giáo và
nghĩ rằng mình còn trẻ và tự phụ cho rằng mình đã biết mọi thứ cần biết rồi. Người đó nghĩ rằng mình đã học hết rồi. Người đó đi ra và thấy rằng Chúa còn có nhiều
điều để dạy mình. Một trong những bài học
đầu tiên chúng tôi học được là nếu không
có tình yêu thương thì không thể đến được với ai cả. Bạn có thể giảng dạy, giới thiệu Phúc Âm cho
người khác về mặt lý trí, nhưng không bao giờ đụng đến tấm lòng họ được. Chúng tôi đã thành lập một hội thánh tại Phan
Rang, và đôi khi trong một chuyến đi ngang đó, chúng tôi cũng ghé qua và lưu lại
khoảng một tuần.
Một trong
những chuyến đi về phía nam của khu vực rộng lớn này, Đức Chúa Giê-su đã phải dạy
chúng tôi một bài học hết sức sinh động.
Chúng tôi đang ở khu cắm trại gần nhà thờ đã được xây trong thị trấn
Phan Thiết. Buổi sáng sớm nọ, một cô gái
nhỏ chúng tôi từng gặp trong hội thánh, đã trở nên một Cơ-đốc-nhân, mời chúng tôi
đến thăm ba mẹ cô ở trong làng. Chỗ đó cách
Phan Thiết khoảng 8 dặm nên chúng tôi hứa sẽ đến đó vào ngày kia. Khi chúng tôi đến, cô bé dẫn chúng tôi đi men
theo một lối nhỏ ở giữa hàng trăm
ngôi nhà mái lá, rồi cuối cùng đến chỗ ba mẹ cô đang ở. Đám đông thấy chúng tôi đến và nhanh chóng tụ
tập lại hàng trăm người xung quanh túp lều đó.
Chúng tôi được mời vào nhà
cách lịch sự và ngồi với người mẹ và mấy đứa con. Chúng tôi không thấy người chồng trong nhà, nên bắt đầu trò chuyện với người vợ. Chúng tôi giải thích mọi tin tức tuyệt vời về
Đức Chúa Giê-su và sự cứu rỗi vinh hiển của Ngài. Đám đông lắng nghe nhưng không có ấn tượng lắm. Cuối cùng , người vợ nói: “Hãy nói với ông ấy
đi” và chỉ tay về phần còn lại của người chồng.
Ông ta đứng đó trong bộ dạng kinh khủng, gầy gò, da bọc xương, mắt nhìn
lên trời, một chân đặt vào phần mộ . . . “Gần đất xa trời rồi,” họ nói. Làm cách nào chúng tôi mang Phúc Âm đến cho một
người như thế đây? Chúng tôi phải thử.
Thiếu phụ
và đám đông liên tục nói: “Thử cho ông ta biết tôn giáo của ông đi.” Thật tuyệt vời biết bao vì chúng tôi có hơn cả
một tôn giáo ở cuối đường mòn! Nhưng, ô,
đây là bài học chúng tôi phải học trong ngày đó! Chúng tôi nói và giải thích mọi điều Chúa phải
đến thế gian để cứu mọi tội nhân, nhưng chúng tôi thấy rõ rằng chúng tôi chẳng đi
đến đâu và đám đông cũng biết rõ điều đó.
Tôi thấy rằng nói vô tai này cũng ra bằng tai kia mà thôi, có khi còn không
lọt lỗ tai nữa chứ! Ông ta là người nghiện
thuốc phiện và chắc chắn đang mơ đến điếu kế tiếp. Ông làm nô lệ cho cái tật kinh khủng đó suốt
27 năm, và dường như tuyệt vọng rồi. Ông
ta tiêu xài hết mọi thứ mình có, nhà cửa, đất đai, chỉ để thỏa mãn cơn nghiện
thuốc. Người thân trong nhà chỉ còn chờ ông
ta chết và tống khứ ông ta đi cùng các món chi phí. Sau những nỗ lực lần mò vào con đường đấy bóng
tối và xiềng xích, chúng tôi thấy chẳng có tiến triển gì cả nên tôi bảo ông ta:
“Này, chúng ta cùng qùy gối xuống.” Ít
nhất ông ta cũng qùy gối được. Chúng tôi
qùy gối cạnh chiếc giường tre ọp ẹp và bắt đầu cầu nguyện. Đám đông xô đẩy tứ phía, cố tìm chỗ thuận tiện
để xem chuyện gì đang diễn ra. Họ biết rằng
không tôn giáo nào hoặc điều gì có thể cứu con người tội nghiệp này. Chúng tôi đang ở tại hiện trường, Mary qùy một
bên, tôi qùy bên kia, cầu nguyện.
Trong lúc
cầu nguyện cho người đàn ông đáng thương này, Chúa bắt đầu phán riêng với chúng
tôi rằng có điều gì đó còn thiếu sót. Chúa có điều gì đó muốn dạy chúng tôi và đó là
bài học tuyệt vời nhất, điều chúng tôi chưa từng được học trong trường Kinh Thánh
hoặc bất kỳ nơi nào khác. Chúng tôi bắt
đầu nói, cầu nguyện và lắng nghe điều Chúa
đang phán cùng chúng tôi. Chúng tôi đang
cầu nguyện như một nghi thức tôn giáo,
hạ thấp con đường mà Chúa đã định làm điều gì đó cho ông ta. Chúa đang phán với chúng tôi rằng Ngài phải làm
điều gì đó cho chúng tôi vì chúng tôi đang thiếu một điều. Chúng tôi đã đọc, đã học rất nhiều về điều đó,
nhưng tại chỗ này, Đức Giê-su đang nói với chúng tôi bằng những lời quả quyết:
“Đức tin của con không hành động, chỉ có một kênh duy nhất qua đó đức tin có thể
hành động . . . đó là TÌNH YÊU THƯƠNG.”
Từ lúc đó trở đi, chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi đang thiếu tình yêu
thương. Chúng tôi không hề yêu thương gì
người đàn ông này như Chúa yêu thương ông ta.
Ngài muốn có một kênh được khai thông đề nhờ đó tình yêu thương của Ngài
có thể tuôn chảy ra.
Một sự mặc
khải cực kỳ mạnh mẽ đến trên chúng tôi tại nơi không phù hợp đó. Chúng tôi tự vấn: Chúng tôi có thực sự yêu thương
người đàn ông tội nghiệp này không? Bạn
thấy đó, tình yêu thương là kênh duy nhất
qua đó đức tin hoạt động. Chúng tôi
nhận ra rằng mình không yêu thương gì người nghiện ngập này và Chúa phải làm điều
gì đó cho chúng tôi trước khi có điều gì đó xảy ra.
Việc nhận
thấy lòng mình không có tình yêu thương dành cho người đàn ông xấu xa này làm
cho lòng chúng tôi thực sự tan vỡ. Chúng
tôi bắt đầu khóc và cầu nguyện cho chính mình. Ngày hôm đó, chúng tôi học được vài điều mà
chúng tôi chưa từng được học trong trường Kinh Thánh. Nếu chúng tôi cứ tiếp tục đến với người khác,
thì Đức Thánh Linh cần phải vận hành trong chúng tôi, ban cho chúng tôi có đức
tin và rót đầy lòng chúng tôi bằng tình yêu thương và sự thương xót dành cho
người đáng thương bị tội lỗi, ma thuật và sự tuyệt vọng trói buộc.
Lúc này,
tấm lòng chúng tôi tan vỡ ra, đám đông nhanh chóng cảm nhận được rằng chúng tôi
không chỉ nói lời cầu nguyện, mà còn đang trò chuyện cùng Chúa của vũ trụ. Họ nói với nhau bằng tiếng của họ và rất ngạc
nhiên khi nghe chúng tôi đang trò chuyện với Chúa hằng sống kêu xin Chúa giúp đỡ
cách riêng tư. Sự yên lặng bao phủ cả đám
đông trước kia đứng nhìn, khúc khích cười và bày trò nhạo báng. Họ biết rằng chúng tôi chẳng có thể làm điều
gì cho người đàn ông này nên họ chỉ đứng đó và dần yên lặng. Họ chăm chú lắng nghe. Chúa đang bảy tỏ sự hiện diện của Ngài cách rõ
ràng đến nỗi họ đứng cách nghiêm trang, kéo cái khăn, nón đội đầu xuống và cúi
đầu. Sau khi cầu nguyện và kêu xin Chúa
cho chính nhu cầu của riêng chúng tôi, chúng tôi nhích lại gần người nghiện thuốc
phiện đáng thương này, vòng tay quanh ông ta và bắt đầu cầu nguyện cho con người
vô vọng này. Con người đáng thương này
chỉ đứng đó và không ai trên thế gian này yêu thương ông. Đức Giê-su yêu thương ông, nhưng cần phải có
một kênh dẫn và Ngài dùng chúng tôi làm
kênh đó.
Thánh
Linh của Chúa đã tìm thấy một kênh để hành động, và hành động cách có kết quả. Linh hồn hư mất, đáng thương này bắt đầu cầu
nguyện. Tâm trí của ông dường như được tẩy
sạch và ông đang nói chuyện với Đức Giê-su.
Ông đã tìm được một tình bạn khi ánh sáng vinh quang của Phúc Âm phá vỡ
khu rừng tội lỗi và khốn khổ đó. Ông được
sanh lại làm con người mới bởi tình yêu thương và năng quyền của Đức Thánh
Linh. Sau khi chúng tôi đứng dậy, chúng
tôi thấy khuôn mặt ông ta thay đổi. Nó tỏa
ra ánh sáng mà trước giờ chưa ai nhìn thấy.
Khi nhìn vào đôi mắt ông bằng tình yêu thương chân thật, tôi nói: “Nếu ông
muốn thật sự xa lánh thói quen kinh khủng này, ông phải rời khỏi nơi này và đi
về ngôi nhà thờ cách đây tám dặm và ở trong nhà thờ đó với vị mục sư Việt Nam cho đến khi ông không còn
khao khát thứ thuốc phiện đáng sợ này nữa.”
Chúng tôi
không biết kết cuộc sẽ ra sao vì phải tiếp tục lên đường đến một nơi khác trong
vùng này. Phải đến hai, ba tháng sau chúng
tôi mới quay lại xem kết quả. Có một điều
gì đó không phải “sắp xảy ra” mà đã xảy ra rồi!
Thật là một phép lạ bởi ân sủng của Đức Chúa Trời! Một trong những người đầu tiên chúng tôi gặp
trên đường trở về nơi đó là người đàn ông qúy báu này, ông hoàn toàn thoát khỏi
cơn nghiện thuốc phiện. Ông mập lên nhiều
nên chúng tôi hơi khó nhận ra ông. Ông đang
rất vui mừng trong Chúa. Ông trở nên một
chấp sự của hội thánh, một đầy tớ trung thành của Chúa, một bằng chứng sống cho
cả tỉnh đó. Quả là một bằng chứng của tình
yêu thương và sự hiện diện của Đức Chúa Trời hằng sống! Nhiều người ở vài dặm xung quanh đó cũng được
cứu. Khi cả gia đình ông được cứu, cả làng
nhận biết sự đổi thay và Chúa từ trên trời đã viếng thăm những người này. Tin tức về người đàn ông này được giải cứu
lan nhanh khắp nơi. Đức tin hành động bởi
tình yêu thương!
Hội thánh
này phát triển và trở nên đông đúc tại thị trấn Phan Rang, thuộc miền nam trung
phần của Việt Nam. Cuối cùng, sau hàng
ngàn năm, Phúc Âm đã đến được nơi đây.
Chúa đã đến nơi này! Đó là vì Ngài
muốn dạy chúng tôi, những con người nhỏ bé bất lực, biết yêu thương người dân –
không phải bằng tình yêu thương tự nhiên, nhưng bằng tình yêu thương chúng tôi đã
nhận được từ nơi Ngài hành động trong lòng chúng tôi. Bởi
tình yêu thương, người ta được dẫn dắt đến cùng Ngài! Đó mới là điều đáng kể.
Bạn có thấy đó mới là điều đáng kể không? Nếu có, hãy cầu nguyện phục hưng với chúng tôi
tối mai, thứ Năm 13/06 lúc 8:00pm (PT) cho đến khi được đổ đầy sự hiện diện của
Đức Chúa Trời, tức là được đổ đầy tình yêu thương, vì Đức Chúa Trời là Tình Yêu
Thương (1 Giăng 4:16).
Phải mất 13 năm trời, từ lúc đặt chân vào VN năm 1924
đến lúc từng trải ơn trên năm 1937, ông bà giáo sĩ Chester mới thực sự hiểu được
kênh tình yêu của Chúa. Bao giờ bạn và tôi
hiểu kênh đó?
Rồi hàng ngàn, ngàn đồng hương của chúng ta sẽ đến với
Chúa Giê-su, khi mỗi ai xưng mình là con Chúa cùng “đâm rễ và lập nền trong tình
yêu của Chúa để được đổ đầy sự sống và quyền năng của Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô
3:18, 19).
Thursday, June 12, 2013
4:04 PM
1 nhận xét:
Cám ơn MS đã làm chứng về Đức Tin và Tình Yêu Thương.
Tình Yêu phải thể hiện ra Hành Động (Gia-cơ 2:26).
Vì vậy có Đức Tin mà không dẫn tới Tình Yêu Thương; có Tình Yêu Thương mà không dẫn tới Hành Động là chúng ta chỉ mới bắt đầu đun một nồi nước lạnh; phải chờ nó nóng rồi sôi mới biến ra sức hơi cần thiết ...
tmk.
Đăng nhận xét