By
Thang Chu Michigan
1995
Lễ Mẹ Chúa Nhật tuần này,
Lòng
con bỗng nhớ về ngày xa xưa.
Ngày mẹ vất vả sớm trưa,
Nuôi
đàn con dại đủ vừa bữa cơm.
Bố đi “cải tạo” đã hơn
Mười
năm cách biệt bao cơn sóng dồi.
Tảo tần mình mẹ mà thôi,
Khi
thời bán gạo, khi thời buôn xa;
Khi thời bán mắm, bán cà;
Khi
thời mượn nợ cho qua tháng ngày.
Khi đầu kia, lúc đầu này
Nắng mưa cũng lội, heo may cũng chèo.
Khi đầu kia, lúc đầu này
Nắng mưa cũng lội, heo may cũng chèo.
Lúc ấy con bé tí teo
Con
nào đã hiểu gieo neo mẹ gồng.
Mẹ gồng, mẹ gánh bão giông,
Mẹ
gồng mẹ gánh nuôi chồng nuôi con.
Một lòng chung thủy sắt son,
Một
lòng hai chữ chồng con, con chồng.
Cát đời nặng sóng biển đông,
Khiến
mẹ ngã bệnh tưởng không qua rồi.
Trên giường mẹ nhắn đôi lời:
“Các
con cầu nguyện Chúa Trời cho me.
“Xin Đức Chúa Trời chở che,
“Cho
mẹ khỏe lại như hè năm xưa.
“Mẹ mà ngã xuống bây chừ,
"Các
con nhỏ dại ai đưa dẫn đường!”
Chúng con kẻ khóc người thương;
Đứa
thì ngơ ngác, đứa dường như điên;
Đứa kêu: “Chúa! Chúa!” liên miên;
Đứa
thì qùy gối lặng yên khẩn cầu.
Thế rồi Chúa nhậm lời mau;
Mẹ
dần hồi tỉnh, khởi màu hồi sinh.
Nhưng mẹ vừa dứt bịnh tình,
Lao
thân kiếm sống quên mình nuôi con.
Còn trời, còn nước, còn non;
Con
còn nhớ đến công ơn mẹ hiền.
Nguyện Chúa đội mão triều thiên
Cho
tất cả các mẹ hiền ở đây.
A-men! A-men! A-men!