By Thang Chu March 8, 2013
Bài viết cuối cùng của tôi post tháng Tám, 2012. Đã hơn nữa năm rồi dòng nước ngưng mạch như Ê-li trong đồng vắng.
Có nhiều chuyện xảy ra cho hội thánh chúng tôi từ
tháng Hai 2012 đến nay mà tôi xin tâm sự với bạn về nguyên nhân tại sao còn quá
nhiều đồng bào Việt chưa tin Chúa.
Chúng tôi, 25 người, từ tháng Hai 2012, di chuyển từ binhđinh
First Baptist Church Garden Grove (ở đây được 23 tháng đúng) qua Thánh Đường
Sài Gòn (ở đây được 6 tuần đúng) rồi qua Good Shepherd Church (ở đây cũng được
6 tuần đúng) rồi qua OC Music Conservatory tháng Năm 2012, mà chúng tôi phải trả
mỗi tháng $500 cho ba tháng đầu, $750 cho bốn tháng sau đó và $950 cho đến nay. Chưa kể hội thánh chúng tôi mất trắng hơn $3,300.00 vào tay những mục sư khác.
Một số tín đồ bỏ cuộc không theo chúng tôi. Một số quay trở lại. Một số mới thêm vào. Bù qua sớt lại, hiện chúng tôi nhóm thường
xuyên vẫn là 25 người. Có thêm giờ
English speaking service cho các thanh thiếu niên. Có thêm một mục sư hưu trí Mỹ Trắng tình nguyện
giảng cho thanh thiếu niên Mỹ Vàng mỗi tháng hai lần. Có thêm kinh nghiệm của từng tín đồ về sự chữa
lành và chăm sóc của Chúa. Có thêm giờ học
Lời Chúa. Có thêm sự khắng khít giữa các
thành viên.
Xương đã bó lại nhờ gân. Gân đã phủ bởi thịt. Thịt đã phủ bởi da. Chúng tôi đang chờ hơi thở hà vào của Thánh
Linh để trở thành một đoàn quân tinh nhuệ đông đảo. Nothing
is impossible for God.
Sở dĩ chúng tôi phải di chuyển nhiều như vậy trong một
năm vì như thân cây mà không rễ. Nói cách
khác, có “Đại” này mà không có “Đại” kia.
Có Đại Sứ Mạng về truyền giáo mà không có Đại Mạng Lịnh về yêu thương. Nên dù nỗ lực vào Đại Sứ Mạng đem hàng chục người
đến hội thánh nhưng rồi một số tín đồ “kỳ cựu” lẫn mục sư “thiêng liêng” không thực
hiện được Đại Mạng Lịnh nên các thân hữu lùi xa. Đây là nguyên nhân chính cho các hội thánh Việt
Nam tại Quận Cam nói riêng khiến Tin Lành của Chúa bị ngăn cản.
Vì thế Chúa dẫn chúng tôi lang thang một năm bốn chỗ nhóm
thờ phượng để loại đi những gai gốc, để dạy chúng tôi phải đâm rễ Đại Mạng Lịnh
trước khi nhận lấy Đại Sứ Mạng. Để chúng
tôi biết quỳ gối cầu nguyện như Phao-lô,
Tôi quỳ gối trước Cha … cầu xin Ngài, theo nguồn phong phú của
vinh quang Ngài, do quyền năng bởi Thánh Linh Ngài, tăng cường con người bề trong
anh chị em, để bởi đức tin, Chúa Cứu Thế ngự trong lòng anh chị em khi đã đâm rễ
và kiên lập nền móng trong tình yêu thương, để anh chị em đủ sức cùng tất cả thánh
đồ hiểu thấu chiều rộng, chiều dài, chiều cao và chiều sâu của tình yêu ấy, vì biết
được tình của Chúa Cứu Thế siêu việt hơn tri thức, để anh chị em đầy dẫy mọi sự
sung mãn của Đức Chúa Trời. (Ê-phê-sô 3:16-19. BDM)
“Sự sung mãn” nguyên ngữ tiếng Hy-lạp là plh,rwma nghĩa là miếng vải được dùng để phủ chỗ rách. Tấm vải ân sủng của Chúa sẽ phủ những rách rưới
tâm linh và đạo đức chúng ta khi chúng ta đâm rễ trong tình yêu của Ngài.
Chúa Giê-su luôn nói về Đại Mạng Lịnh yêu thương, còn gọi
là Điều Răn Mới. (Ma-thi-ơ 22:39-40; Giăng 13:34-35; 15:13-14.) Và chỉ đến khi cuối đời lúc Ngài chuẩn bị thăng
thiên mới giao Đại Sứ Mạng cho các môn đồ. (Ma-thi-ơ 28:19.) Ngài biết rõ nếu môn đồ không vâng phục Đại Mạng
Lịnh thì Ngài không thể giao cho Đại Sứ Mạng. Không ai giao sứ mạng cho người không chịu vâng
phục mạng lịnh. Đây là chân lý áp dụng cho
mọi lĩnh vực sống. Mạng lịnh đi trước, sứ
mạng theo sau.
Đây là điểm mà hầu như hội thánh nào cũng mắc phải, đặt
sứ mạng trước mạng lịnh, thậm chí hô hào và dấn thân cho sứ mạng mà không dám nhắc
nhở và sống theo mạng lịnh.
Cuộc phục hưng ở Trung Hoa hiện nay, với bốn chục ngàn
người tin Chúa mỗi ngày, không thể có nếu không có cuộc họp mặt xóa hận thù để yêu
thương được ghi lại như sau:
Khi tôi đi tù, tôi nghĩ rằng hội thánh tôi là đúng về giáo
lý và thực hành, còn những nhóm hội thánh tư gia khác ở Trung Hoa đã sai lầm
nghiêm trọng. Thế nên trong những năm đầu tôi rất ít hoặc không tiếp xúc
với các chi thể khác trong thân thể Đấng Christ ở Trung Hoa, tin rằng tôi đang
phục vụ Chúa bằng cách tránh né mọi liên lạc với họ. Chỉ sau khi được thả
tù tôi mới học biết mang lấy tấm lòng của Chúa đối với tất cả các con cái Ngài.
. .
Vào Đầu Năm Mới 1997 một cuộc họp mặt hiệp nhất được Brother
Yun tổ chức gần thành phố tôi ở. Các vị lãnh đạo của nhiều mạng lưới hội
thánh khác nhau được mời tham dự để tất cả chúng tôi có thể thông công cùng
nhau, cầu nguyện cùng nhau, và phá đỗ những rào cản đã tồn tại giữa các nhóm
khác nhau. Tôi nôn nả tham dự vì Chúa đã tỏ cho tôi biết sự hiệp nhất
trong phong trào hội thánh tư gia là thiết yếu nếu chúng tôi phải tấn lên với
tin lành như Chúa muốn. Chỉ trừ khi chúng tôi thực sự tha thứ lẫn nhau và
được giải hòa, tôi biết rằng Chúa sẽ không bao giờ hoàn toàn ban phước công việc
chúng tôi. . .
Tôi tin rằng nếu không có buổi họp mặt đó, và những buổi
khác giống vậy nữa, sẽ không có sự hiệp nhất giữa vòng các nhánh khác nhau
trong các hội thánh tư gia Trung Hoa ngày nay. Trong tình trạng vỡ vụn
trước đây chắc chắc sẽ không cách nào chúng tôi có thể hy vọng vâng theo sự kêu
gọi của Chúa để đem tin lành xuyên qua những dân tộc Hồi Giáo, Phật Giáo, và Ấn
Độ Giáo trở về lại Giê-ru-sa-lem. Đây là lý do tại sao tôi muốn chia xẻ lời
chứng cá nhân này, đối với tôi đây là thời điểm then chốt theo sự hiểu biết và
dấn thân của tôi vào phong trào Trở Lại Giê-ru-sa-lem này.
Xin bạn và tôi hãy cùng quỳ gối cầu nguyện cho nhau để
chúng ta cùng được đâm rễ vững nền trong tình yêu của Chúa và được tấm vải ân sủng
Chúa phủ kín chúng ta.