By: Pastor The Le Van
Kinh
Thánh: Truyền Đạo 2: 1-10
Mời quý vị và các bạn cùng tôi suy gẫm những
câu hỏi
“Tại sao”???
·
Mỗi sáng tôi phải tất bật đi làm, có khi
làm hai ba “jobs.”
·
Tôi phải cực khổ một phần ba cuộc đời lo
học hành để kiếm mảnh bằng chuyên môn.
·
Tranh giành với cuộc sống để có thức ăn
mỗi ngày và giúp đỡ con cái mình.
·
Mua nhà, sắm xe, làm vườn hoa, trồng cây
ăn trái, thỏa mãn những ước mơ…
·
Tất cả những thứ đó có thật sự mang lại
cho tôi sự bình an và hạnh phúc lâu dài không.
·
Những khó nhọc, lao khổ của nhiều năm
tháng trong suốt đời người; có đi cùng với tôi sang thế giới khác khi nhắm mắt
lìa đời chăng v.v…?
Theo Kinh Thánh Cựu Ước cho biết
Sa-lô-môn là con trai của Đa-vít, là vua tại Giê-ru-sa-lem, là người nổi tiếng khôn
ngoan, giàu có, cao trọng, thoả mãn những gì lòng ông ước ao. Nhưng,
ông đã truyền dạy lại cho chúng ta những gì qua kinh nghiệm và sự khôn
ngoan mà Đức Chúa Trời đã ban cho ông?
“Ta lại nói trong lòng rằng: Hè! Hãy thử đều
vui sướng và nếm sự khoái lạc: kià đếu đó cũng là sự hư không. Ta nói: Cười là điên, vui sướng mà làm chi?
Ta nghĩ trong lòng rằng phải uống rượu để cho thân
mình vui sướng, mà sự khôn ngoan vẫn còn dẫn dắt lòng ta, lại nghĩ cầm lấy sự
điên dại cho đến khi xem thử đều gì là tốt hơn cho con loài người làm ở dưới trời
trọn đời mình sống.
Ta
làm những công việc cả thể; ta cất nhà cho mình, trồng vườn nho cho mình, lập
cho mình vườn cây trái và vườn hoa, và trồng cây trái đủ thứ ở đó; ta đào hồ
chưa nước đặng tưới rừng, là nơi cây cối lớn lên. Ta mua những tôi trai tớ gái, lại có nhiều đầy
tớ sinh ra trơng nhà ta. Ta có bầy bò và
chiên nhiều hơn hết thảy những người ở trước ta tại Giê-ru-sa-lem. Ta cũng thâu chứa bạc vàng và những vật báu của
các vua, các tỉnh. Ta lo sắm cho mình những
con hát trai và gái cùng sự khoái lạc của con trai loài người, tức là nhiều vợ
và hầu. Như vậy ta trở nên cao trọng hơn
hết thảy những người ở trước ta tại Giê-ru-sa-lem; dầu vậy sự khôn ngoan vẫn ở
cùng ta. Ta chẳng tử đều gì lòng mình ưa
thích; vì lòng ta vui vẻ vì mọi công lao của ta; và đó là phần ta đã được trong
mọi công lao ta.” (Kinh Thánh Cựu Ước, sách Truyền Đạo 2:
1-10)
Đó là
niềm tự hào và vui sướng của vua Sa-lô-môn về của cải, gia sản, tôi tớ, súc vật,
vàng bạc, châu báu, vợ và người hầu… mà ông có được do công lao của mình. Tuy nhiên, ông chợt bừng tĩnh khi ý thức được
rằng, mọi thứ ấy sẽ không tồn tại vì chúng chỉ là hư không:
“Đoạn ta xem xét các công việc tay mình đã
làm, và sự lao khổ mình đã chịu để làm nó; kìa mọi đều đó là sự hư không và
theo luồng gió thổi, chẳng có ích lợi gì hết dưới mặt trời.”
(Truyền Đạo 2: 11)
Khi so sánh với vua Sa-lô-môn, chắc chắn
khó có ai trong chúng ta khôn ngoan hơn, giàu có hơn, nhiều vợ và người hầu
hơn, cao trọng hơn ông; nhưng vua Sa-lô-môn đã thức tỉnh vì nhận thấy rằng tất
cả những thứ ấy chỉ là hư không theo luồng gió thổi.
Có
ai trong chúng ta dám nói rằng, của cải sẽ đi cùng tôi qua thế giới bên kia và
tôi sẽ sử dụng chúng như ở trần gian này lúc tôi còn sống? Có ai mạnh mẽ tuyên bố rằng tôi sẽ là người bất
tử, không bao giờ chết, thân xác tôi sẽ tồn tại vĩnh viễn với thời gian?
- Chắc
là không một người nào nói như vậy cả, ngoại trừ người không bình thường. Như vậy, tại sao chúng ta phải lao khổ, làm lụng
cực nhọc để chất chứa của cải, trong khi đã ý thức được rằng mọi sự sẽ không tồn
tại lâu dài?
Ma-thi-ơ là một trong 12 môn đồ (còn gọi là sứ
đồ) của Chúa Jê-sus. Ông xuất thân là
người thâu thuế; nhưng nhận được sự mặc khải khôn ngoan mà Đức Chúa Trời đã ban
cho ông, đã ghi chép lại những lời dạy của Chúa Jê-sus như sau:
“Các ngươi chớ chứa của cải ở dưới đất,
là nơi có sâu mối, ten rét làm hư, và kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy;
nhưng phải chứa của cài ở trên trời là nơi chẳng có sâu mối ten rét làm hư,
cũng chẳng có kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy. Vì chưng của cải ngươi ở đâu, thì lòng ngươi
cũng ở đó.”
(Kinh Thánh Tân Ứớc, sách Ma-thi-ơ 6: 19, 20, 21).
Mỗi
con người chúng ta được sinh ra và có mặt trên đời này, đều mắc chung chứng bịnh
phổ biến không thuốc chữa đó là sự lo lắng.
Không cần liệt kê ở đây, chúng ta cũng thừa sự từng trải trong muôn
nghìn nỗi lo toan hàng ngày. Chúa Jê-sus
đã khuyến cáo:
“Đừng
vì sự sống mình mà lo đồ ăn uống; cũng đừng vì thân thể mình mà lo đồ mặc. Sự sống há chẳng quí trọng hơn đồ ăn sao?
thân thể há chẳng quí trọng hơn quần áo sao? Hãy xem loài chim trời: chẳng có
gieo, gặt, cũng chẳng có thâu trử vào kho tang, mà Cha các ngươi trên trời nuôi
nó. Các ngươi há chẳng quí trọng hơn là loài chim sao? Vả lại, có ai trong vòng các ngươi lo lắng mà làm cho đời mình
dài thêm một khắc không? Còn về phần quần áo các ngươi lo lắng mà làm chi ? Hãy
ngắm xem các hoa huệ ngoài đồng mọc lên thể nào; chẳng làm khó nhọc, cũng chẳng
kéo chỉ; nhưng ta phán cùng các ngươi, dẫu vua Sa-lô-môn sang trọng đến đâu,
cũng không được mặc áo tốt như một hoa nào trong giống đó…
(Ma-thi-ơ 6:25-29)
Chúa Jê-sus kết luận bằng những lời khuyên:
“Nhưng
trước hết hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời
và sự công bình của Ngài, thì Ngài sẽ cho thêm các ngươi mọi đềi ấy nữa. Vậy chớ lo lắng chi về ngày mai; vì ngày mai
sẽ lo về việc ngày mai. Sự khó nhọc ngày
nào đủ cho ngày ấy.” (Mathiơ 6: 33, 34)
Qua những suy tư như trên cho chúng ta kết luận
rằng, mọi công lao khó nhọc của con loài người đều tan biến như bọt biển, mây
trời hay gió thổi. Chúng ta không phài
lo lắng cho đến nổi “làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm.” Khi có đủ ăn, đủ mặc thì hãy thỏa lòng. Nho giáo có câu, “Tri túc tiện túc hà thời
túc.” Tất cả mọi sự trên đời này rồi sẽ
qua đi và qua đi nhanh chóng như “bóng câu cửa sổ.” Phải nhận biết một điều như
vua Sa-lô-môn mở đầu sách Truyền Đạo, “Hư
không của sự hư không, hư không của sự hư không, thảy đều hư không. Các việc lao khổ loài người làm ra dưới mặt
trời thì được ích lợi chi? “ (Truyền Đạo 1: 2, 3)
Vì vậy, tôi xin mạo muội gửi đến quý vị và
các bạn những lời khuyên sau đây theo sự dỗ của Kinh Thánh; để làm kim chỉ nam
cho đời sống của mỗi chúng ta:
“Trong buổi còn thơ ấu hãy tưởng nhớ Đấng Tạo
Hóa ngươi, trước khi những ngày gian nan chưa đến, trước khi những năm tới mà
ngươi nói rằng: Ta không lấy làm vui
lòng; trước khi ánh sáng mặt trời mặt trăng, và các ngôi sao chưa tối tăm, và
mây chưa lại tuôn đến sau cơn mưa…Hãy tưởng nhớ Đấng tạo Hóa trước khi dây bạc
đứt, và chén vàng bể, trước khi vò vỡ ra bên suối, và bánh xe gãy ra trên giếng;
và bụi tro trở về bụi đất y như cũ, và thần linh trở về nơi Đức Chúa Trời, là Đấng
đã ban nó... Hãy nghe lời kết của lý thuyết này: Khá kính sợ Đức Chúa Trời và giữ các điều răn
Ngài; ấy là trọn phận sự của ngươi.” (Truyền Đạo 12:
1,2,6,7&13)
Cầu xin Ba Ngôi Đức Chúa Trời ban cho quý vị
và các bạn ý thức được sự phù du bèo bọt của
mọi thứ vật chất trên đời này, nhận biết được Đức Chúa Trời là Đấng Tạo
Hóa, Ngài đang cầm quyền trên mọi sự, và hãy thờ phượng Ngài. Amen!