Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Phá Sản Tâm Linh và Hậu Quả
By Thang Chu – August 19, 2015




Ngài tiếp: "Một người kia có hai con trai.  Đứa em thưa với cha: "Cha ơi, xin cha cho con phần tài sản của con. Người Cha chia gia tài cho các con.  Chẳng bao lâu, đứa em thu hết tài sản, lên đường đi đến một nơi xa, ở đó ăn chơi trác táng, tiêu sạch gia tài mình.  Khi nó đã tiêu hết tiền, cả xứ ấy bị nạn đói trầm trọng, nên nó bắt đầu túng ngặt.  Nó đi làm thuê cho một người dân bản xứ, và được sai ra đồng chăn lợn.  Nó mơ ước được ăn vỏ đậu lợn ăn để lấp đầy bụng, nhưng chẳng ai cho.
                                                 Lu-ca 15:11-16

Khi cậu con trai bỏ nhà ra đi để tìm tự do theo ý riêng, cậu đã dứt tình cha con.   Sau đây là năm hệ lụy bi thảm.

Mất liên lạc với Cha.  Cha là người tạo ra cậu và là nguồn cung cấp mọi thứ cần thiết cho sự sống cậu.  Mất Cha là mất tất cả nguồn sống vật chất lẫn tinh thần.  Khi tai họa đến, cậu không thể được bảo vệ và nhận cứu trợ từ Cha. 

Lạc hướng.  Không những thế, khi mất liên lạc với Cha cậu không còn được hướng dẫn dạy dỗ về tâm linh và đạo đức.  Cậu đã “ăn chơi trác táng, tiêu sạch gia tài mình.”  Cậu đã sống trong một thế giới sai lạc và sa đọa vì tôn sùng vật chất và phủ nhận Cha. 

Mất nhân phẩm.  Giá trị của cậu thua một con heo.  Từ một công tử “Bạc Liêu” giờ phải đi chăn heo và đói đến độ chỉ “mơ ước được ăn vỏ đậu lợn đế lấp đầy bụng.”

Cả xứ chịu ảnh hưởng xấu.  Cậu bỏ đi ăn chơi thì phải đến xứ ăn chơi.  Hệ lụy của một xứ mà đánh mất tâm linh chỉ biết ăn chơi là chẳng bao lâu “bị nạn đói trầm trọng.”  Cả xứ phải đói, cả nước phải đói, người người phải đói.  Đói tâm linh dẫn đến đói vật chất là kết quả đương nhiên của định luật Thượng Đế. 

Con người tàn nhẫn với nhau.  Khi con người phá sản tâm linh dẫn đến phá sản đạo đức, người ta chỉ nghĩ về lợi lộc bản thân mình, quên đi tình người, thậm chí không cho cậu ăn cám heo.  Với chủ, heo còn bán được, chứ cậu ăn chơi đến khánh tận này thì có lợi gì cho mình đâu!  Thà để người chết đói, chớ không để người ăn mất phần heo!  Thậm chí người ta sẵn sàng lấy xe xúc xích sắt cán người bần cùng, sẵn sàng ép tử người yếu thế đến phải tự thiêu như Việt Nam ngày nay.

Một cách duy nhất sống hạnh phúc là trở lại liên lạc với Cha.  Câu chuyện trình bày tiếp như sau với chữ “nó” và “cha” thay bằng “VN” và “Chúa Giêsu”:

VN tỉnh ngộ, tự nhủ: "Bao nhiêu kẻ làm thuê của Chúa Giêsu ta đều có bánh ăn dư dật, mà nơi đây ta lại đang chết đói.  Ta sẽ đứng dậy đi về với Chúa Giêsu ta và thưa: "Chúa Giêsu ơi, con đã phạm tội với Trời và với Chúa Giêsu, không đáng gọi là con của Chúa Giêsu nữa. Xin Chúa Giêsu coi con như là một người làm thuê của Chúa Giêsu."  Rồi VN đứng dậy, trở về với Chúa Giêsu mình. Nhưng khi VN còn ở đàng xa, người Chúa Giêsu thấy VN thì động lòng thương xót, liền chạy ra ôm cổ VN mà hôn.  Người con thưa: "Chúa Giêsu ơi, con đã phạm tội với Trời và với Chúa Giêsu, không đáng gọi là con của Chúa Giêsu nữa.  Nhưng Chúa Giêsu VN bảo các đầy tớ: "Hãy mau mau đem áo dài đẹp nhất mặc cho cậu, đeo nhẫn vào tay, mang dép vào chân.  Cũng hãy bắt con bò tơ mập làm thịt để ăn mừng, vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà tìm lại được.  Vậy họ bắt đầu ăn mừng.                                                                                           Lu-ca 15:17-23

Xin Chúa dùng mọi cách để khiến dân tộc chúng con tỉnh ngộ mà về với Cha.


Không có nhận xét nào: