by Thang Chu
“Vậy, ai biết điều lành mà không làm là phạm tội.” Đó là lời dạy của thánh Gia-cơ, em Chúa Giê-su
của chúng ta. (Gia-cơ 4:17, BDM Arms of Hope).
Một trong những điều lành phải làm đó là lên tiếng chống kẻ ác
đang làm điều ác. Đây là điều rất khó vì
phải trả giá rất đắc. Có khi trả bằng
sanh mạng.
Theo thánh Gia-cơ, rõ ràng không phải phạm tội mới là phạm tội. Biết điều lành phải làm mà không chịu làm cũng
là phạm tội. Anh của thánh Gia-cơ, Chúa
Giê-su của chúng ta, cũng lên án kẻ thấy điều lành mà không dám làm khi Ngài kể
câu truyện người Sa-ma-ri nhân lành (Lu-ca 10).
Luật pháp Mỹ chưa có, nhưng hầu hết các nước Châu Âu đều có luật
Sa-ma-ri: Thấy điều lành mà không làm là phạm tội.
Trước khi dám hành động điều lành, phải dám nói lên điều lành
và vạch trần điều ác. Vì phải lên tiếng
chống điều ác, thì mới dẫn đến hành động tiêu diệt điều ác.
Thánh Gia-cơ cảnh cáo việc nói khoe khoang, “Nói như anh chị
em là khoe khoang tự phụ, phàm khoe khoang như thế là xấu” (4:16). Bài viết đây không bàn về việc nói khoe
khoang.
Có người nói dám làm mới dám nói. Thực ra, dám
nói mới dám làm. Vì chỉ có nói mà còn
không dám nói, thì làm sao dám làm. Nói
dễ, làm khó. Cái dễ mà không làm được,
sao làm nổi cái khó. Vì thế, dám nói mới
dám làm vì dám nói tức là dám làm. Vì dám
nói là dám lãnh trách nhiệm lời nói của mình, dám đối đầu kẻ ác, dám chiếu ánh
sáng vào tăm tối, dám vạch mặt face-off Sa-tan.
Động cơ mãnh liệt chính của dám nói là dám yêu.
Chúa Giê-su dám yêu con người nên dám nói vạch trần giới
Pha-ri-si để lãnh án tử hình đónh đinh.
Sứ đồ Gia-cơ em Giăng dám yêu chân lý tin lành nên dám nói để lãnh án tử
hình xử trảm (Công Vụ 12:2).
Bạn và tôi có dám yêu để dám nói sự thật để nhận bản án nhè
nhẹ không? Khoan nói chuyện án nặng quá
nặng như Đức Giê-su hoặc sứ đồ Gia-cơ!
Tôi dám. Bây giờ mới dám!
Trước khi tôi dám nói tôi dám thế nào, xin thuật việc sứ đồ
Phao-lô dám nói cho Ti-mô-thê biết sự thật, “A-lịch-sơn, người thợ đồng đã làm
hại ta nhiều. Cầu xin Chúa báo ứng anh
ta tùy theo việc anh làm. Con cũng phải
đề cao cảnh giác về người đó, vì hắn kịch liệt chống đối sứ điệp của chúng ta”
(2 Ti. 4:14), và, “Có người vứt bỏ điều đó, nên đức tin bị chìm đắm. Trong những người ấy có Hy-mê-nê và A-lịch-sơn,
ta đã giao họ cho Sa-tan, để sửa dạy họ đừng phạm thượng nữa” (1 Ti. 1:19, 20).
Không những Phao-lô dám vạch mặt kẻ đã làm hại ông, tức là hại
hội thánh Chúa, ông còn dám vạch mặt cả giới lãnh đạo là sứ đồ Phê-rơ khi phạm
tội đạo đức giả, “Nhưng khi Sê-pha (Phê-rơ) đến thành An-ti-ốt, tôi đã công
khai phản đối ông vì thật là đáng trách.
Bởi vì trước khi mấy người của Gia-cơ đến, ông vẫn ăn uống chung với người ngoại quốc. Nhưng khi họ đến thì ông rút lui và tách riêng
ra vì sợ những người cắt bì. Những người
Do Thái khác cũng hành động đạo đức giả như Phê-rơ đến nỗi cả Ba-na-ba cũng bị
lôi cuốn hành động giả dối như thế. Nhưng
khi thấy họ không ngay thẳng theo chân lý của Phúc Âm tôi nói với Sê-pha ngay
trước mặt mọi người: Nếu ông là người Do Thái mà sống như người ngoại quốc, không
theo cách người Do Thái thì làm sao ông lại ép người ngoại quốc sống theo cách
người Do Thái?” (Ga-la-ti 2:11-14).
Đã và sẽ có cỏ lùng mọc chung với lúa trong hội thánh. Đó là điều huyền nhiệm chắc chắn theo lời Đức
Giê-su (Ma-thi-ơ 13). Đã và sẽ có Sa-tan
đội lốt chiên hiền lành thậm chí thiên sứ sáng láng len lỏi vào hội thánh. Vấn đề là chúng ta phải biết mưu kế của nó và
chặn đứng hành động phá hoại hội thánh của nó trước khi bầy chiên tan lạc. Để làm vậy, phải dám yêu để dám nói.
Hội thánh mới thành lập của chúng tôi đã bị hại và chiên tan
lạc từ 35 thành 25 chiên và phải lưu lạc bốn địa điểm trong hai năm. Tiếc rằng chúng tôi mới move về vùng này nên không
ai dám yêu chúng tôi đủ để dám nói như Phao-lô về A-lịch-sơn để mục sư trẻ Ti-mô-thê
cảnh giác, nên hội thánh Chúa phải lao đao một thời gian tưởng tan hàng rã ngũ.
A-lịch-sơn đó chính tôi đã gặp lại hôm nay trong lễ nhậm chức
của mục sư Lâm Lý Trí.
Cũng lăng xăng chào hỏi người này, tiếp đón người kia, điều
khiển người nọ. Cũng áo vest thắt nơ, chụp hình người này tay bắt người kia. Thậm chí được một người đưa cho microphone theo
chương trình đã định để hướng dẫn ca đoàn hát và cầu nguyện khai mạc! Đến màn kịch đó tôi bỏ ra về và dám yêu đủ để
dám nói với mục sư Trí, “This guy is a destroyer to the church of God. I will pray for you and the church. I did tell you about him already.”
A-lịch-sơn này đã len lỏi vào hội thánh chúng tôi, liên lạc
ngầm với ban chấp hành hội thánh Mỹ chủ nhà, mượn video carmera của hội thánh Mỹ,
mượn tiền và tài sản của hầu hết các con cái Chúa hội thánh Việt, mượn tiền người
ngoại khi họ đến thăm hội thánh, nói xấu người này chia rẽ người kia, hẹn giúp
đỡ người ta rồi không đến để người ta phải chờ cả tiếng đồng hồ. Những điều đó chỉ là một phần nhỏ A-lịch-sơn
này đã làm. Ôi! Không biết bao nhiêu điều
tệ hại kể không hết mà A-lịch-sơn này đã làm cho hội thánh lẫn từng mỗi con cái
Chúa! Nhiều hội thánh quanh vùng đây đã
từng bị quấy rối: hội thánh Orange do mục sư Nguyễn Thỉ chủ tọa, hội thánh
Thanh Lễ do mục sư Đoàn Linh.
Chính chị ruột của A-lịch-sơn này từng nói với tôi, “Mục sư
phải cẩn thận đừng để cho nó làm gì trong hội thánh. Nó đi đến đâu là phá tan hội thánh Chúa đến đó.
Tôi là chị ruột nó mà nói vậy là mục sư hiểu rồi.” Tôi trả lời, “Tôi luôn tin vào cơ hội thứ
hai.” Nhưng cơ hội thứ hai đó không bao
giờ đến với A-lịch-sơn này, là người chuyên tìm đến những hội thánh mới thành lập
để trục lợi và phá hoại, đặc biệt những hội thánh đang “xài ké” nhà thờ Mỹ.
Tôi viết bài này để gióng chuông cho các hội thánh, các mục sư, như
Phao-lô đã cảnh cáo Ti-mô-thê về A-lịch-sơn xưa. Và nay, A-lịch-sơn hiện đại này tên Mỹ là: Richard Hua, tên Việt: Hứa
Trung Quý.
Đêm nay tôi sẽ ngủ ngon hơn, vì biết mình đã thấy điều lành và
dám làm điều lành bằng bước khởi đầu là dám nói.
Vì yêu nên phải nói.
Không nói nghĩa là không yêu. Và,
vì không yêu nên không nói. Tức là, yêu
mới nói.
Bạn có muốn ngủ ngon đêm nay không? Hãy dám yêu để dám nói trước khi lên giường gác
đầu lên gối thay cho gác tay lên trán.
Sunday, July 14, 2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét